Toàn Chức Nghệ Thuật Gia
Chương 107: Ngươi Vĩnh Viễn Không Thể Gọi Tỉnh Người Giả Vờ Ngủ
Bằng vào «Hồng Mân Côi» bạo hỏa, hắn đã thành công lấy được tỷ lệ phân chia lợi nhuận mới, đồng thời cái này cũng có nghĩa là trên tay mình tạm thời không còn bài hát nào.
Yêu cầu chế tác riêng?
Có lẽ tạm thời không cần phải gấp.
Nhiệm vụ danh vọng hội họa của hệ thống vẫn chưa xong đâu.
Nhiệm vụ này có phần thưởng bảo rương, nếu như trong rương mở ra ca khúc, vậy không phải liền tiết kiệm được năm trăm nghìn chi phí chế tác riêng sao.
Huống chi «Giấc mộng ban đầu» còn chưa phát hành!
Mặc dù bài hát này thời kỳ mới phát hành có thể không được dùng tên Tiện Ngư, nhưng «Giấc mộng ban đầu» đạt được danh vọng, cuối cùng vẫn sẽ tính lên đầu Lâm Uyên, không phải vấn đề gì.
Ngược lại hắn từ trước đến nay làm việc đều không cầu danh ——
Lâm Uyên cầu, chính là lợi ích.
Danh vọng tính thành tiền chuyển vào tài khoản là được.
Về phần Hạ Phồn cụ thể lúc nào phát hành «Giấc mộng ban đầu», Lâm Uyên cũng không tính can thiệp.
Đây là chuyện của Hạ Phồn.
Hạ Phồn muốn trong cuộc thi thể hiện bài hát này, vậy thì để tới lúc đó hát, muốn đợi thời điểm chính thức debut sử dụng, liền đợi tới khi đấy.
Dù sao đối với Lâm Uyên mà nói đều giống nhau, danh vọng có lẽ sẽ tới muộn, nhưng tuyệt đối không thiếu.
Suy nghĩ lung tung một hồi.
Lâm Uyên chợt vỗ xuống đùi: "Nguy rồi!"
Hắn nhớ tới, nhiệm vụ danh vọng hội họa dường như có hạn chế thời gian.
Lâm Uyên liền vội vàng gọi ra hệ thống: "Nhiệm vụ của ta thời hạn còn lại bao lâu?"
Hệ thống nhắc nhở: "Thời gian còn lại của ký chủ đã không nhiều, khoảng cách nhiệm vụ hết hạn là hai tuần lễ."
Lâm Uyên cả kinh.
Liền còn dư lại ít như vậy?
Trước đó vừa là cùng bạn học đệm đàn Đàn dương cầm, lại vừa theo Tôn Diệu Hỏa thu âm «Hồng Mân Côi», cộng thêm hai ngày nghỉ đi làm, trước trước sau sau bỏ qua khá nhiều thời gian làm nhiệm vụ.
Lâm Uyên mở ra tiến độ hoàn thành nhiệm vụ, lại khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Trước mắt giá trị danh vọng hội họa là hơn 800, khoảng cách mục tiêu một nghìn chỉ còn gần hai trăm nữa thôi.
Thiếu không quá nhiều.
Dứt khoát tập trung tinh lực, trước đem nhiệm vụ này hoàn thành mới được.
Mặc dù nhiệm vụ hệ thống không làm được không có trừng phạt, nhưng đối với Lâm Uyên mà nói, bỏ qua bảo rương chính là trừng phạt khủng bố nhất.
Nghĩ tới đây.
Lâm Uyên nhìn thời khóa biểu trong điện thoại một chút, tiết thứ nhất buổi sáng ngày mai là giờ dạy piano của Hoàng lão sư, tiết thứ hai chính là thể dục.
"Có thể bùng."
Lâm Uyên quyết định.
Đầu năm nay trốn tiết đối với sinh viên mà nói không phải chuyện gì quá đáng, mặc dù Lâm Uyên rất ít trốn tiết, nhưng gặp phải tình huống đặc biệt, trốn tiết cũng sẽ không có gánh nặng quá lớn trong lòng.
Về phần xin nghỉ.
Lâm Uyên dù sao cũng là vì nhiệm vụ hệ thống, cho nên hắn cảm giác xin nghỉ không phải rất tốt, không bằng cứ trực tiếp bùng học.
Nghĩ như vậy.
Sáng thứ 2, Lâm Uyên đi thẳng tới Câu lạc bộ hội họa.
Buổi sáng người trong câu lạc bộ hội họa không nhiều, dù sao hệ mỹ thuật không ít lớp cũng có tiết học, nhưng chung quy có một số sinh viên không đi học tụ tập tới đây.
Ví dụ như đại đệ tử tự phong của Lâm Uyên, giờ phút này Chung Dư đang có mặt ở Câu lạc bộ hội họa.
Trong ấn tượng của Lâm Uyên, Chung Dư tựa hồ đại đa số thời gian cũng đợi ở Câu lạc bộ hội họa.
Là tiết học của hắn rất ít sao?
Không, là bởi vì Chung Dư thích trốn tiết.
Lâm Uyên vừa vào cửa, Chung Dư liền tiến lại, cười hì hì nói: "Đại thần, gần đây số lần tới tới Câu lạc bộ hội họa của ngươi càng ngày càng ít, hội viên xếp hàng hẹn trước học hội họa với ngươi đã tích lũy không ít đâu."
"Không sao."
Sau khi trốn tiết, thời gian của Lâm Uyên hiện tại phi thường đầy đủ, hắn nhìn một vòng mọi người đang tụ tập trong sảnh, mở miệng nói: "Hôm nay ta muốn dạy mười người."
Cả câu lạc bộ: "..."
Làm sao lại có một cỗ bá khí ngang ngược đập vào mặt?
Ngay sau đó, mọi người đều hưng phấn!
Liền thích cỗ bá khí ngang ngược này của ngươi!
Chương trình học của Lâm Uyên, khối lượng người hẹn trước quá đông rồi, ai cũng muốn sớm đến phiên mình, cho nên nghe nói Lâm Uyên muốn dạy mười người, tự nhiên đều vui vẻ. .
Hôm nay vẫn như cũ, người học vẽ phác họa chiếm đa số.
Ngoại trừ dạy phác họa, khoảng thời gian này Lâm Uyên cũng dạy một ít khóa bột nước, hơn nữa mọi người đều nhìn ra được, công lực vẽ tranh màu nước của Lâm Uyên cũng rất mạnh.
Nhưng bởi vì Lâm Uyên không biểu diễn thực lực màu nước của bản thân từ đầu đến cuối, cho nên mọi người luôn có chút do dự.
Huống hồ đầu năm nay, vẽ tốt là một chuyện, dạy tốt lại là chuyện khác.
Tranh bột nước của Lâm Uyên hình như không tệ.
Nhưng chuyện này có thể đại biểu hắn dạy người khác vẽ bột nước cũng rất tốt sao?
Nếu để so sánh, trình độ dạy phác họa của Lâm Uyên đã được công nhận khen ngợi, cho nên những sinh viên mới tìm hắn đăng ký khóa học, 90% đều là vẽ phác họa.
Lâm Uyên cũng không kén chọn.
Khởi động hào quang Sư giả.
Học cái gì hắn đều theo lẽ thường đến dạy.
Cứ như vậy, một người, hai người, ba người...
Có lẽ hào quang sư giả rất được việc, hoặc do Lâm Uyên dạy quá nhiều người cho tới quen tay hay việc rồi, tóm lại bây giờ Lâm Uyên dạy học tốc độ thật nhanh, học sinh càng ngày càng nhiều.
"Thời gian không còn sớm."
Thời điểm Lâm Uyên dạy đến hội viên thứ tư, Chung Dư nhỏ giọng nhắc nhở một câu:
"Đại thần hôm nay hình như có tiết học?"
Lâm Uyên ở Câu lạc bộ hội họa lăn lộn lâu như vậy, quy luật thời gian của hắn đã được Chung Dư nắm rõ ràng không sai biệt lắm.
"Ta đang trốn tiết rồi."
Lâm Uyên giải thích một câu, sau đó nói: "Người kế tiếp.".
Trước lúc đó.
Bên trong lớp học piano của hệ soạn nhạc.
Hoàng Bản Vũ theo thông lệ, quét mắt nhìn qua một lượt sinh viên trong lớp xem có ai không tới hay không.
Kết quả hắn nhìn một lúc, bỗng nhiên kinh hỉ phát hiện, Lâm Uyên hôm nay vậy mà không thấy đâu.
Đây là trốn tiết rồi?
Nếu như là những sinh viên khác trốn tiết, Hoàng Bản Vũ tuyệt đối sẽ rất nghiêm khắc, để cho đối phương biết một chút cái gì là rớt tín chỉ!
Nhưng Lâm Uyên không đến, Hoàng Bản Vũ chẳng những không tức giận, ngược lại rất hưng phấn!
Không tới rất tốt.
Sớm không nên tới!
Lâm Uyên tới làm cái gì nhỉ?
Chẳng lẽ dạy ta đánh đàn dương cầm?
Liền từ trình độ đến nói, Hoàng Bản Vũ cùng Lâm Uyên không phân cao thấp, đều là thuộc về đẳng cấp chuyên nghiệp, suy nghĩ đến hai người tuổi tác chênh lệch, Hoàng Bản Vũ thực sự không hi vọng Lâm Uyên tới lớp của mình lãng phí thời gian.
Dù Lâm Uyên tùy tiện tìm một phòng đánh đàn để luyện tập, cũng tốt hơn so với việc đến học tiết của mình dạy.
Lúc này.
Lớp trưởng chủ động đưa danh sách sinh viên trong lớp lên cho Hoàng Bản Vũ, kết quả Hoàng lão sư nhìn cũng chưa từng nhìn, tiện tay trả lại.
Lớp trưởng nghi hoặc: "Hoàng lão sư?"
Hoàng Bản Vũ mỉm cười: "Hôm nay không điểm danh."
Lớp trưởng ngạc nhiên sửng sốt.
Có vài giảng viên điểm danh theo xác suất, quả thật tương đối ngẫu nhiên, nhưng trong ấn tượng của lớp trưởng, Hoàng lão sư chính là một kẻ cuồng điểm danh.
Mỗi tiết học của hắn nhất định đều sẽ điểm danh, ai vắng mặt đều bị hung hăng giáo huấn một trận.
Vì vậy, sinh viên hệ soạn nhạc căn bản không dám trốn tiết piano của Hoàng Bản Vũ.
Hôm nay ngược lại hiếm lạ, điểm danh cuồng ma không điểm danh?
Hoàng Bản Vũ lại lặng lẽ cười lạnh.
Nếu như hôm nay điểm danh, chẳng phải sẽ làm Lâm Uyên mất một điểm chuyên cần?
Vậy không phải là mang đá lên đập chân mình sao.
Đến lúc đó Lâm Uyên vì không đủ điểm chuyên cần, tiếp tục chạy tới học lớp piano của mình thì làm sao?
Cho nên rất đơn giản.
Ta không điểm danh là được.
Chỉ cần ta giả bộ ngủ, các ngươi liền vĩnh viễn đừng hòng đánh thức ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận