Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1785. Hợp tác

Chương 1785. Hợp tác


Chị gái đưa điện thoại cho Lâm Uyên xem: “Em không biết sao? Vào ngày quốc tế thiếu nhi, blog tổ chức một hoạt động. Để cho trẻ em và phụ huynh bình chọn ngôi sao được trẻ em Lam Tinh hoan nghênh nhất. Hiện tại vị trí dẫn đầu là Sở Cuồng, hạng 2 là Ảnh Tử, hạng 3 là Tiện Ngư. Số phiếu bầu của ba người rất gần nhau, đang cạnh tranh vô cùng khốc liệt.”

Lâm Uyên bật cười, ngôi được trẻ em yêu thích nhất sao? Còn cạnh tranh khốc liệt như vậy? Nhưng ba vị trí đứng đầu không phải đều là hắn ư? Vậy mà người nhà còn say sưa theo dõi nữa chứ.

Dáng vẻ chị gái trông có vẻ rất hào hứng: “Xếp hạng Sở Cuồng cao như vậy là nhờ có Trấn Cổ Tích, rất đông trẻ con thích những truyện cổ tích của hắn.”

“Ảnh Tử là nhờ truyện tranh và hoạt hình." Em gái cười nói: "Mặc dù độc giả truyện tranh của Ảnh Tử phần lớn là thanh thiếu niên nhưng trẻ em vẫn phổ biến hơn. Quan trọng nhất là những bộ phim hoạt hình của Ảnh Tử, rất phổ biến với trẻ em.”

“Ở phương diện này Tiện Ngư đã chịu thiệt rồi.”

Mẹ cũng nghiêm túc phân tích: “Nếu có thêm vài bài hát trẻ con, chắc sẽ khiến số phiếu bầu của trẻ em tăng thêm. Bây giờ số phiếu bầu của Tiện Ngư chắc đều cho cha mẹ chúng bỏ.”

Lâm Uyên: "..."

Cảm giác người nhà giống mấy bệnh nhân tâm thần phân liệt, những thân phận đó đều là hắn cả, tự mình đánh nhau thì có gì thú vị đâu chứ?

......

Đêm đó, khi Lâm Uyên lướt mạng cũng trông thấy hoạt động bình chọn này. Trong phần khu vực bình luận, mọi người đều đang xôn xao:

“Lão tặc Sở Cuồng đứng đầu số phiếu bầu nhưng truyện cổ tích hắn viết quá kinh điển.”

“Ảnh Tử chắc sẽ vượt qua Sở Cuồng.”

"Ta cũng cảm thấy tiềm lực của Ảnh Tử rất lớn, so với truyện cổ tích thì trẻ con thích xem phim hoạt hình nhất. Ảnh Thần cũng có rất nhiều tác phẩm truyện tranh giành cho trẻ em.”

“Ngư phụ cố lên.”

“Ngư phụ không phải có rất nhiều bài hát kinh điển ư, sao chỉ đứng top 3?”

“Ba người bạn đều chiếm cứ ba vị trí đầu tiên, đợi đến khi đám trẻ con này lớn lên sẽ trở thành fan của họ.”

"Phần lớn những người bỏ phiếu đều là phụ huynh."

"Trẻ em không biết bỏ phiếu, nhưng cha mẹ cũng xem xét quan điểm của con cái họ ở một mức độ nào đó."

"Nếu thuần túy dựa theo sở thích của phụ huynh bỏ phiếu, vậy Tiện Ngư mới là đệ nhất."

"Bỏ phiếu chỉ vừa bắt đầu thôi."

"Cuối cùng ai là người thứ nhất, ai là thứ hai, ai là thứ ba còn chưa chắc."

"Phải đến tối ngày Quốc tế Thiếu nhi 20 mới chính thức dừng bỏ phiếu."

Đọc xong khiến Lâm Uyên rơi vào trầm tư, không giống như Trái đất, ngày 20 tháng bảy chính là Quốc tế Thiếu nhi của Lam Tinh.

Nhưng đó không phải là vấn đề, vấn đề nằm ở bản thân hắn. Đột nhiên lại nhớ tới trường mẫu giáo Bắc Hải, nhớ tới những đứa trẻ ấy, Lâm Uyên muốn tặng bọn nhỏ ít quà.

......

Nói làm là làm, Lâm Uyên mở máy tính bắt đầu viết kế hoạch. Hắn có rất nhiều phải lên kế hoạch trước, nếu không sẽ bị rối loạn mất.

“Trước đây Tiện Ngư mượn lớp âm nhạc mẫu giáo kết hợp với chương trình ‘Tiện Ngư và những người bạn’, sản xuất một bài hát đặc biệt dành cho thiếu nhi. Ở Trái đất có rất nhiều bài hát kinh điển, sẽ trở thành làn sóng càn quét tại Lam Tinh.”

“Ảnh Tử thì có thể ra thêm hoạt hình.”

“Truyện tranh bảy viên ngọc rồng cũng ra thêm tập mới đi, dù sao mười bốn tuổi vẫn là trẻ con mà.”

"Trẻ con trên mười tuổi là có thể xem bảy viên ngọc rồi, không cần phải bận tâm nhiều.”

“Phía bên Sở Cuồng vẫn còn ‘Hoàng Tử Bé' chưa viết xong, nhân ngày quốc tế thiếu nhi cứ để hắn hoàn thành đi.”

Viết xong bảng kế hoạch thì Lâm Uyên bắt tay vào thực hiện, đầu tiên là cuốn sách ‘Hoàng Tử Bé’. Nội dung bộ tiểu thuyết chưa tới sáu vạn chữ, Lâm Uyên dùng một ngày là có thể xử lý xong.

Đối với thị trấn cổ tích, "Hoàng tử bé" là một mảnh ghép đặc biệt. Bởi vì đây là một câu chuyện cổ tích thực sự mà người lớn có thể đọc và yêu thích.

Ngoài ra có lẽ nhờ vào cuốn truyện này mà Sở Cuồng có thể thăng lên hạng tám, hoàn thành nhiệm vụ ‘Sét Hòn’ không thể hoàn thành. Dù gì đó cũng có một trong những tác phẩm cổ tích kinh điển trên địa cầu mà.

Lâm Uyên trực tiếp tùy chỉnh tác phẩm với hệ thống, sau đó mở tài liệu máy tính, gõ bàn phím.

Nội dung của Hoàng tử é xuất hiện trên màn hình máy tính:

[Khi tôi sáu tuổi, tôi đã thấy một bức tranh hấp dẫn trong một cuốn sách.] 】

[Cuốn sách đó được gọi là "Khu rừng kỳ ảo". 】

[Hình ảnh được vẽ là con trăn đang nuốt chửng con thú hoang dã, với một bản sao của bức tranh bên dưới. 】

Lâm Uyên đột nhiên dừng lại, sau đó mỉm cười. Suýt nữa thì hắn đã quên mất, cuốn tiểu thuyết này khác với văn học thiếu nhi truyền thống. Nội dung câu chuyện được đọc với hình vẽ minh hoạ. Nếu không có những hình vẽ minh hoạ gắn kèm theo thì sức quyến rũ của cuốn tiểu thuyết sẽ giảm đi đáng kể.

Cũng chẳng có gì phải lo lắng, đương nhiên là để Ảnh Tử ra tay rồi. Tác phẩm này có tên là ‘Hoàng tử bé’ sẽ do Sở Cuồng và Ảnh Tử hợp tác sáng tác.

Lâm Uyên dùng một ngày để hoàn thành tranh minh hoạ của Hoàng tử bé, sau đó giao nó cho hãng sách Ngân Lam xuất bản.

Đêm đó, công tác tuyên truyền được bắt đầu: [Câu đố cuối cùng của loạt truyện Trấn cổ tích đã hoàn thành. Tác phẩm mới Hoàng tử bé sẽ được phát hành trước ngày quốc tế thiếu nhi, tranh minh hoạ do Ảnh Tử lão sư phụ trách.]

Tin tức này đã khiến các cộng đồng mạng xôn xao bàn tán.

"Rốt cục cũng chịu lấp đầy cái hố này rồi, mảnh ghép cuối cùng của Trấn cổ tích, chờ mong đã lâu!"

"Mảnh ghép cuối cùng, chắc là sẽ rất đặc sắc nhỉ?"

"Tác phẩm này đồng nghĩa với việc vũ trụ cổ tích của Sở Cuồng đã hoàn thiện đúng không?”

“Hoàng tử bé chắc là cư dân cuối cùng của Trấn cổ tích.”

“Là vì ngày quốc tế thiếu nhi sắp tới à?”

"Lão tặc đối xử rất tốt với trẻ con."

"Ngày quốc tế thiếu nhi viết truyện cổ tích, lần này lão tặc làm rất đúng nhé.”l

"Quyển "Hoàng tử bé" này vừa ra mắt, lão tặc sẽ trở thành ngôi sao được trẻ con yêu thích nhất Lam Tinh.”

“Ảnh Tử tỏ vẻ không phục, rõ ràng phần tranh minh hoạ do Ảnh Thần phụ trách mà.”

“Lần này hai người họ hợp tác, vậy tranh minh hoạ Ảnh Tử vẽ cho tiểu thuyết Sở Cuồng có giá trị sưu tầm rất lớn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận