Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 262: Tìm người đại diện

Chẳng hạn như ưu đãi giảm giá mua, hoặc là mua một phim tặng một phim vân vân...

Chi phí đương nhiên do hai trang web tự chi, dù sao nhờ bộ phim này bọn hắn cũng đã kiếm lời không ít, làm một số chiến lược khuyến mãi cũng là việc bình thường, chỗ tốt chính là lượng view của phim lại gia tăng nhanh chóng.

Đến khi tuần thứ tư kết thúc cũng đã là cuối tháng bảy.

Bộ phim trở thành kỳ tích, là bộ phim chiếu mạng đầu tiên có lượng view lên tới hơn 40 triệu!

Nếu cứ tiếp tục như vậy, phỏng chừng cuối cùng lượt view của bộ phim này sẽ có thể vượt qua con số 50 triệu lượt.

Giới điện ảnh rất chú trọng vào tỷ suất đầu tư (lợi nhuận/ chi phí), mà «Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương» lại có lợi nhuận cao hơn chi phí gấp mười mấy lần.

Đây cũng là kỷ lục của phim chiếu mạng!

Dù là phim điện ảnh chiếu rạp thì tỷ suất đầu tư như vậy cũng thuộc hàng cao cấp nhất.

Vì để gia tăng thêm lượt view cho phim «Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương», trang web chiếu phim Miêu Hán và Chim Cánh Cụt đều đồng loạt mời Tiện Ngư tham gia phỏng vấn.

Lâm Uyên cự tuyệt. Lộ mặt rất dễ bị vạch trần bí mật.

Miêu Hán và Chim Cánh Cụt cũng không kiên trì, Lâm Uyên thích đứng sau màn mà không lộ mặt cũng là chuyện bình thường. Muốn tuyên truyền phim điện ảnh thì cũng có thể mời đám người diễn viên chính, đạo diễn và nhà sản xuất nha.

Đến tuần thứ năm, Lâm Uyên đi tới tầng chín trên Tinh Mang, đây là địa bàn thuộc về Lâm đại biểu.

"Đại biểu thật là tài hoa!"

"Phim điện ảnh của đại biểu quá hay rồi!"

"Đại biểu quay phim thật đặc sắc!"

"Ngành chúng ta đều ủng hộ đại biểu quay phim tiếp!"

"..."

Tiến vào bộ soạn nhạc, hết người này đến người khác lại thay nhau tán dương, Lâm Uyên vốn đã quen nên chỉ mỉm cười nhẹ nhàng rồi đi vào phòng làm việc của mình.

Vừa vào cửa, Lâm Uyên đã thấy trên bàn có rất nhiều quà to quà nhỏ, vì hết chỗ để nên một số túi quà phải để tạm dưới đất.

"Đều là do bên đoàn làm phim đưa." Trợ lý Cố Đông bước vào giải thích."Mấy món trên bàn phần lớn là Trầm sản xuất và Dịch đạo diễn đưa, món bên trái là của Hạ Thắng, bên phải là của Dư Tích Lộ. Còn mấy thứ này... ta có ghi lại danh sách cho ngài."

"Ừm." Cố Đông cầm lấy tờ danh sách lên xem.

Nàng làm việc rất đáng tin cậy, ai đưa quà gì đều ghi rất rõ ràng, Lâm Uyên vừa xem đã hiểu rõ.

Mà trong lúc Lâm Uyên xem danh sách, Cố Đông cũng đang nhìn hắn với ánh mắt sùng bái.

Từ khi biết Lâm đại biểu, nàng cảm thấy cho dù hắn làm gì thì cũng sẽ thành công. Tới hôm nay, Lâm đại biểu thậm chí còn đi quay phim rồi đạt được thành công to lớn.

Cố Đông thậm chí không nhịn được mà suy nghĩ, trên đời này còn có việc gì Lâm đại biểu không làm được không?

Suy nghĩ này đúng là có hơi khoa trương nhưng người đã tiếp xúc với Lâm đại biểu lâu như nàng đều sẽ sinh ra ý nghĩ này.

Nhưng điều này lại khiến nàng cảm thấy rất áp lực. Lâm đại biểu càng ưu tú, Cố Đông càng cảm thấy trợ lý như mình muốn đuổi theo hắn quả là gánh nặng đường xa.

Đương nhiên bên cạnh áp lực còn có động lực. Làm trợ lý cho Lâm đại biểu là một loại vinh hạnh to lớn, hơn nữa đây còn là cơ hội quý báu trong cuộc đời Cố Đông.

Nàng không cho phép mình mắc sai lầm, sau này nhất định phải làm tốt mọi việc liên quan đến Lâm đại biểu!

Lâm Uyên không biết suy nghĩ của trợ lý, xem danh sách xong hắn mới ngẩng đầu lên hỏi: "Ngươi có thể làm giúp ta một việc không?"

"Mời ngài nói."

"Tìm một người viết ca khúc trong bộ soạn nhạc của chúng ta, tốt nhất là còn trẻ tuổi, tiềm lực lớn, ta định thu thêm một học trò nữa để dạy hắn soạn nhạc."

Lâm Uyên muốn tiếp tục thực hiện nhiệm vụ thu đồ đệ. Bởi vì gần đây Hệ thống đã nhắc nhở Lâm Uyên nhiệm vụ thu đồ đệ còn thời hạn chưa tới nửa năm.

Nếu trong khoảng thời gian này hắn không cách nào dạy đủ ba học trò thì thẻ nhân vật Dương Chung Minh sẽ biến mất.

Thời gian gấp gáp lắm rồi.

Lâm Uyên không nỡ bỏ thẻ nhân vật Dương Chung Minh, cho nên hắn nhất định phải dành thời gian để hoàn thành nhiệm vụ này, dù là phải sử dụng một số thủ đoạn đặc thù.

"Được." Cố Đông gật đầu nói.

Tiết Lương thành công chứng tỏ Lâm đại biểu rất giỏi dạy học trò. Ngay cả nàng cũng rất tò mò liệu Lâm đại biểu có thể dạy ra một Tiết Lương thứ hai không.

Sau khi Cố Đông rời đi, điện thoại vang lên.

Lâm Uyên bắt điện thoại, bên trong truyền ra giọng nói hưng phấn của Dương Phong: "Chúc mừng Sở Cuồng lão sư, ngài là một trong những người đoạt danh hiệu đại thần do hiệp hội văn nghệ công bố. Danh sách người đoạt giải đã được bố cáo ra công chúng, đám người trên mạng đang thảo luận xôn xao đấy!"

"Ồ."

Lại là một chuyện nằm trong dự liệu. Có «Ma Thổi Đèn» làm nền tảng, Lâm Uyên không lấy được danh hiệu này mới là kỳ quái.

Dương Phong cười nói: "Có lẽ để tránh tạo ra tranh cãi, bên kia chỉ công bố danh sách đại thần chứ không xếp hạng."

"Ừm."

Đối với Lâm Uyên thì có được danh hiệu đại thần là đủ.

Dương Phong không để ý tới giọng nói bình tĩnh của Lâm Uyên, đây chính là năng lực thích ứng cường đại trời sinh của con người: "Sở Cuồng lão sư có muốn tham dự buổi lễ trao giải không?"

Lâm Uyên cau mày hỏi: "Nhất định phải tham dự sao?"

Dương Phong vội nói: "Không phải, tham dự hay không là quyền của ngài, nếu ngài muốn thì Ngân Lam Thư Khố có thể thay mặt ngài đi nhận giải thưởng, hoặc ngài nhờ một người khác đi nhận cũng được, tốt nhất là người đại diện."

"Các ngươi nhận giúp ta đi, sau đó gửi lại cho ta." Không biết cúp đại thần có đáng tiền hay không?

Trò chuyện thêm mấy câu Lâm Uyên mới cúp điện thoại.

Phỏng vấn, phát thưởng... gần đây có rất nhiều trường hợp cần hắn phải ló mặt. Nhưng lời Dương Phong nói đã nhắc nhở Lâm Uyên.

Có lẽ hắn nên tìm một người đại diện để giúp hắn sắp xếp công việc và đối phó những trường hợp này. Thân phận nhiều sẽ rất phiền toái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận