Toàn Chức Nghệ Thuật Gia
Chương 121: Quang Mang Vạn Trượng
Các biên tập viên trong ban biên tập thanh xuân ảo tưởng Ngân Lam Thư Khố, đang tổ chức một buổi liên hoan tưng bừng.
Công ty ăn liên hoan là chuyện thường xảy ra, nhưng quy mô mỗi lần bất đồng mà thôi.
Lần này liên hoan được tổ chức rất hoành tráng, tổng biên tập lão Hùng cũng ở đây.
Chủ yếu là bởi vì «Tru Tiên» bùng nổ lượng tiêu thụ, khiến cho gần đây công ty đối với công việc của ban thanh xuân ảo tưởng ảo tưởng rất hài lòng, cấp xuống không ít khen thưởng.
Bầu không khí buổi liên hoan tốt vô cùng.
Lão Hùng hôm nay không giữ chút hình tượng tổng biên tập nào, hòa mình cùng mọi người, chúc tụng cười đùa linh đình.
"Không chiếm được vĩnh viễn xao động..."
Điện thoại di động trên bàn của Dương Phong bỗng nhiên vang lên.
Lão Hùng miệng nhét đầy thịt dê nướng, lôi giọng lãnh đạo ra lầm bầm nói: "Này này này, ta không phải đã nói trước rồi sao, hôm nay tất cả mọi người không được nghe điện thoại, liên hoan ăn uống chính là không say không nghỉ. Nam nhân chúng ta bình thường làm việc khổ cực như vậy, thỉnh thoảng cũng phải buông thả một chút!"
"Rất tốt!"
Dương Phong liền vội vàng gật đầu một cái.
Mặc dù hôm nay lão Hùng dáng vẻ rất dễ nói chuyện, nhưng hắn một chỉ là một biên tập viên nho nhỏ, khẳng định không muốn trái ý tổng biên tập.
Đang định cancel, bên cạnh có đồng nghiệp mắt liếc màn hình điện thoại di động thốt lên: "Thì ra là điện thoại của Sở Cuồng."
"Khụ... !"
Lão Hùng nghe thấy thế, thiếu chút nữa bị miệng đầy thịt làm sặc, nhanh chóng vội vàng nuốt xuống, sau đó lúng túng hắng giọng một cái: "Hoàn toàn không nghe điện thoại hình như cũng không ổn lắm đúng không, Dương Phong ngươi cứ tiếp một chút."
Mọi người: "..."
Dương Phong gật đầu một cái, đứng dậy đi ra chỗ yên tĩnh nghe điện thoại.
Bầu không khí trên bàn ăn, trong lúc nhất thời có chút cổ quái.
Lão Hùng nâng chén uống rượu, cười ha hả nói: "Tiếng chuông điện thoại của Dương Phong này, còn thật là dễ nghe."
"Phải phải dạ... !"
"Hay thật!"
"Đấy gọi là «Hồng Mân Côi»."
"Của Tôn Diệu Hỏa hát!"
"Gần đây bài này còn rất Hot!"...
Mọi người liền vội vàng tiếp lời, không biết nói gì cũng phải tìm lời để nói, vì vậy bầu không khí nhìn qua lại náo nhiệt hẳn lên.
Trong chốc lát, Dương Phong trở lại.
Lão Hùng đã sớm chờ tin tức, cười híp mắt nói: "Sở Cuồng trễ như vậy còn tìm ngươi, là chuyện gì thế?"
"Ta đang muốn hướng ngài báo cáo." - Dương Phong hỏi:
"Phía trên gần đây có phải dự định thu mua một công ty xuất bản tên là Lăng Xuyên hay không?"
Lão Hùng nói: "Đúng là có kế hoạch này."
Hắn làm tổng biên tập, đối với chuyện như vậy cũng có nghe thấy.
Dương Phong gật đầu một cái: "Nếu đúng như vậy, chị gái của Sở Cuồng làm việc ở nhà xuất bản Lăng Xuyên, hắn lo lắng sau khi chúng ta thu mua Lăng Xuyên, chị gái sẽ bị thất nghiệp, cho nên hỏi ta có thể giúp một chút hay không. Nhưng ta chỉ là một biên tập viên nho nhỏ nào có quyền quyết định việc này, cho nên ta..."
Lão Hùng sợ hết hồn: "Ngươi từ chối rồi?"
Dương Phong liền vội vàng khoát tay nói: "Ngược lại không có, ta nói có thể giúp hỏi một chút..."
"Vậy à, chị gái của hắn tên gì?"
"Lâm Huyên."
Lão Hùng thở phào nhẹ nhõm: "Được, các ngươi ăn, ta đi gọi một cuộc điện thoại."
Lão Hùng cũng đi ra hành lang.
Hắn gọi điện thoại cho Giám đốc Lữ Bắc.
Phương diện nhân sự là Công ty quyết định, một tổng biên tập như hắn không thể chen tay vào được.
Điện thoại kết nối, lão Hùng cười nói: "Có một chuyện nhỏ muốn báo cáo với Giám đốc."
Bên kia hỏi: "Chuyện nhỏ gì?"
Lão Hùng đem sự tình chị gái Sở Cuồng đại khái nói lại một lần.
Giám đốc trầm mặc ba giây, bỗng nhiên có chút bất mãn nói: "Ngươi không phải vừa mới nói, có chuyện nhỏ báo cáo sao?"
Lão Hùng nói: "Đúng vậy."
Giám đốc hỏi lại: "Thật sao?"
Làm Lữ Bắc hỏi đi hỏi lại câu này, không phải là Lữ Bắc có vấn đề, mà là Lữ Bắc cảm thấy lão Hùng có vấn đề, đây là chuyện nhỏ sao?.
Ba ngày sau.
Nhà xuất bản Lăng Xuyên.
Công ty này sáng sớm hôm nay đã chính thức được mua lại, nơi này sẽ do Ngân Lam Thư Khố phái người tới tiếp quản, chỉ còn mười người không bị cho thôi việc, ngược lại đều điều tới trụ sở chính của Ngân Lam Thư Khố công tác ——
Lâm Huyên cũng có tên trong số mười người được ở lại.
Nhưng, so sánh cùng chín người khác đối với Ngân Lam Thư Khố vô cùng mong đợi và hưng phấn, nội tâm của nàng lại có chút mờ mịt, tại sao vừa mới thông qua thời gian thử việc trong công ty không bao lâu, ta không có bị Ngân Lam Thư Khố đuổi việc?
Phải biết.
Mười người có thể lưu lại ngoại trừ Lâm Huyên, chín người khác đều là nhân vật quan trọng, trong đó bao gồm một vị giám đốc, hai vị tổng biên tập cùng sáu vị biên tập viên có thâm niên trên mười năm, dưới tay phụ trách không ít tác gia ưu tú trong nghề!
Chín người khác cũng buồn bực.
Lâm Huyên cùng chín người bọn họ đứng chung một chỗ, thật sự có chút lạc lõng, rất nhiều biên tập viên có kinh nghiệm phong phú hơn so với Lâm Huyên đều bị sa thải, tại sao Lâm Huyên còn có thể vào danh sách mười người của Ngân Lam Thư Khố?
"Được ở lại cũng đừng suy nghĩ nhiều." - Giám đốc Hàn Tiếu hướng Lâm Huyên nói chuyện:
"Ngươi có thể lưu lại, đại khái do Ngân Lam Thư Khố bên kia muốn biểu đạt một chút coi trọng đối với biên tập viên mới, dù sao mặc dù ngươi mới vừa thông qua thực tập, nhưng trong phương diện thành tích công việc không có vấn đề gì."
Mọi người đều gật đầu.
Cái này cố nói thì vẫn có vẻ hợp lý.
Một tổng biên tập cười nói: "Chủ yếu vẫn là Giám đốc Hàn trong nghiệp giới có sức ảnh hưởng, lúc đầu chúng ta cho rằng phải tự đi xe tới Ngân Lam Thư Khố báo danh, không nghĩ tới Ngân Lam Thư Khố bên kia còn phải phái xe tới đón chúng ta."
Hàn Tiếu thận trọng gật nhẹ đầu.
Hắn cũng có chút ngoài ý muốn, Nhà xuất bản Lăng Xuyên cùng Ngân Lam Thư Khố căn bản không thể có tư cách ngang hàng, kết quả không nghĩ tới sau khi công ty bị thu mua, Ngân Lam Thư Khố lại cho một Giám đốc như mình lễ ngộ cao tới vậy.
"Hình như xe tới rồi!"
Một tổng biên tập khác hai mắt toả sáng: "Vẫn là Giám đốc ngài có mặt mũi, Ngân Lam Thư Khố lại điều xe tốt như vậy tới đón chúng ta. Chiếc xe thương vụ này ta từng để ý, đây là phiên bản cao cấp, không có mười triệu căn bản không thể lăn bánh!"
Phái xe ngàn vạn tới đón người?
Hàn Tiếu kinh hãi, thì ra mặt mũi của ta lớn như vậy sao?
Khá khen cho một cái Ngân Lam Thư Khố!
Quân lấy quốc sĩ đối đãi ta, Ta tất lấy ruột gan tới báo đáp!
Lúc này từ trên xe đi xuống mấy người, người đi đầu đại biểu cho Ngân Lam Thư Khố, thái độ của đối phương hoàn toàn không có chút biểu hiện kiêu căng từ công ty lớn: "Xin hỏi các vị chính là người của nhà xuất bản Lăng Xuyên đúng không?"
"Đúng vậy."
Hàn Tiếu tiến lên một bước nói.
Người đại biểu Ngân Lam Thư Khố nhìn qua một lượt, ánh mắt tựa hồ trên người Lâm Huyên dừng lại hai giây, sau đó nói:
"Mời lên xe."
Mọi người cùng lên xe, Lâm Huyên cũng mơ mơ màng màng đi theo lên xe, bên tai là âm thanh các đồng nghiệp hưng phấn nói chuyện phiếm:
"Giám đốc Hàn mặt mũi quá lớn!"
"Không biết Giám đốc Hàn đến Ngân Lam Thư Khố sẽ được an bài chức vị gì, chiếu theo lễ ngộ dành cho chúng ta, chỉ sợ không thấp đâu!"
"Giám đốc Hàn, sau này còn xin chiếu cố những bộ hạ cũ như chúng ta nhiều hơn."
"Sao lại nói vậy, bất kể mọi người được điều đến ban ngành nào, chúng ta dù sao đều từ Lăng Xuyên đi ra, Giám đốc Hàn chắc chắn sẽ không quên chúng ta."
"Mặc dù lời nói khó nghe một chút, nhưng Lăng Xuyên bị Ngân Lam thu mua, là chúng ta chịu phục."
"Đây chính là một trong những công ty xuất bản lớn nhất Tần Châu, ta nằm mơ cũng muốn đến Ngân Lam Thư Khố làm việc!"
"..."
Sau hai giờ.
Chiếc xe đón người công ty Lăng Xuyên đã đến trụ sở chính của Ngân Lam Thư Khố.
Mọi người được dẫn lên tầng tám.
Lúc này chạm mặt mấy người đang đi tới, dẫn đầu là một nam nhân sắc mặt uy nghiêm:
"Ta là Lữ Bắc, Giám đốc Ngân Lam Thư Khố."
Đám người bên Lăng Xuyên rụt đầu một chút.
Đây chính là giám đốc công ty lớn sao, khí tràng này quá cường đại rồi, người bình thường căn bản không chịu nổi, ngay cả Hàn Tiếu cũng không nhịn được có chút suy nhược.
Vừa suy nhược, nội tâm lại có chút kiêu ngạo, Ngân Lam Thư Khố quả nhiên coi trọng ta, Giám đốc lại tự mình ra mặt tiếp đãi!
Đây chính là đại nhân vật!
Trong ngành xuất bản có ai không biết Lữ Bắc!
Hắn ho khan một tiếng nói: "Ngài khỏe chứ, ta là Hàn Tiếu..."
Lữ Bắc đối Hàn Tiếu khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía mọi người, nhất là mấy nữ biên tập viên, hỏi: "Xin hỏi vị nào là Lâm Huyên?"
Hàn Tiếu: "..."
Không phải còn một bước bắt tay thân mật sao?
Lữ Bắc thế nào bỗng nhiên đi tìm Lâm Huyên?
Lâm Huyên nhỏ giọng nói: "Chào Giám đốc, là ta."
Trên khuôn mặt uy nghiêm của Lữ Bắc, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười ôn hòa, đưa tay ra:
"Hoan nghênh gia nhập Ngân Lam Thư Khố!"
"Cám ơn."
Trong đầu Lâm Huyên một mảng mơ hồ, hoàn toàn theo bản năng cùng Lữ Bắc bắt tay một cái.
"Ngươi muốn làm ở ban ngành nào?"
Nụ cười của Lữ Bắc vẫn ôn hòa nhẹ nhàng như vậy.
Đám người Lăng Xuyên: "..."
Tại sao Lữ Bắc lại khách khí với Lâm Huyên thế?
Chúng ta cùng giám đốc Hàn đều bị gạt sang một bên rồi hả?
Lữ Bắc có phải nhận nhầm Lâm Huyên thành Giám đốc của Lăng Xuyên chúng ta hay không?
Từ tuổi tác cũng khó nói thông được chuyện này.
Đúng lúc này, phía xa xuất hiện một thân ảnh đồ sộ như tòa núi nhỏ, chưa đến gần đã hô to: "Giám đốc để Lâm tiểu thư tới ban thanh xuân ảo tưởng chúng ta đi!"
Lữ Bắc nhướng mày.
Lão Hùng đã chạy như bay đến trước người Lâm Huyên, cười híp mắt nói: "Ta là tổng biên tập ban thanh xuân ảo tưởng, ngươi có thể gọi ta là lão Hùng, tới ban chúng ta làm phó chủ biên đi, ta đã sớm nhìn tên phó chủ biên hiện tại không vừa mắt!"
"Ban tạp chí chúng ta đang thiếu người!"
Lại một đạo thân ảnh xuất hiện, rõ ràng là Vưu Vinh trong ban tạp chí Ngân Lam Thư Khố.
Hắn cũng vọt tới trước mặt Lâm Huyên, còn đem lão Hùng đẩy ra một chút: "Xin chào, ta là tổng biên tập tạp chí «Thú Độc», ban ngành chúng ta phi thường hoan nghênh ngươi gia nhập, vị trí phó chủ biên tạp chí «Thú Độc» ta thấy rất thích hợp với ngươi!"
Đám người Lăng Xuyên đã trừng lớn con mắt, trong đầu đều choáng váng.
Hàn Tiếu càng là hoài nghi nhân sinh!
Xe sang trọng đưa đón...
Giám Đốc tiếp đãi...
Tổng biên tập tranh cướp người...
Đều không phải dành cho ta?
Đây là hướng về Lâm Huyên sao?
Đãi ngộ cấp bậc thần tiên sao!
Chẳng lẽ Lâm Huyên là con gái ruột của ông chủ Ngân Lam Thư Khố?
Lâm Huyên không biết mình nên làm ra phản ứng gì, đại khái không phải đang mơ chứ? Nhưng trong mơ nàng cũng không dám quá kiêu ngạo, chỉ có thể nói:
"Ta nghe công ty an bài..."
"Vậy trước tiên tới văn phòng Giám đốc làm đi."
Lữ Bắc nhìn lướt qua lão Hùng cùng Vưu Vinh, cười nói: "Văn phòng Giám đốc quản lý toàn cục, ta là lãnh đạo trực tiếp của ngươi, ngươi có thể từ từ tìm hiểu tình huống mỗi ban ngành trong công ty, đợi qua một thời gian ngắn đưa ra quyết định, chọn lấy một ngành mình thích là được, dĩ nhiên thích làm ở văn phòng Giám đốc thì cũng có thể lưu lại."
"! ! !"
Làm trợ lý Giám đốc, chức vị không cao, quyền lực cực lớn, cơ hồ là người phát ngôn của Giám đốc đại nhân, tổng biên tập cùng chủ quản các ban ngành đều phải lễ ngộ ba phần!
"Được."
Lâm Huyên nói.
Có một số việc chớ coi là thật, giấc mộng này đẹp vô cùng, hoàn mỹ có chút dọa người, vớ vẩn lại bị tỉnh bất ngờ thì tiếc lắm.
"Ừm."
Lữ Bắc nhìn qua một lượt những người khác, cười nói: "Hàn Tiếu có thể tới ban khoa huyễn làm tổng biên tập, không biết ý Hàn Tiếu tiên sinh thế nào?"
"Cám ơn Giám đốc Lữ!"
Hàn Tiếu vội vàng nói, có chút hưng phấn, hắn ở Lăng Xuyên là Giám đốc, đến Ngân Lam Thư Khố lại chỉ có thể làm tổng biên tập.
Nhưng đối với Hàn Tiếu mà nói, hắn tình nguyện lựa chọn ở Ngân Lam Thư Khố làm tổng biên tập!
Bởi vì công việc ở Ngân Lam, cùng công việc ở Lăng Xuyên, hoàn toàn khác nhau một trời một vực!
Nhưng...
Nghĩ đến Lâm Huyên trực tiếp vào văn phòng Giám đốc công tác, kích động của hắn bỗng nhiên nhạt đi không ít, nội tâm chỉ có một suy nghĩ: Lâm Huyên tuyệt đối có hậu đài, sau này nhất định phải phục vụ thật tốt!
Cái hậu trường này, khả năng phi thường kinh khủng!
Nói nhảm, người không có hậu trường, có thể để cho Ngân Lam Thư Khố cung phụng như bà cô tổ vậy?
Giám đốc tự mình tiếp đãi, hành vi này tương đương với hướng toàn bộ Ngân Lam Thư Khố tuyên bố, ai động tới Lâm Huyên chính là đối nghịch với Lữ Bắc hắn!
Còn có hai tổng biên tập, càng là chạy đến công khai cướp người, cảm giác nếu như không phải có Lữ Bắc trấn áp, sợ rằng có thể đánh lộn tại chỗ!
Hàn Tiếu thậm chí có chút hối hận, chính mình lúc trước không làm tốt quan hệ với Lâm Huyên.
Chuyện này ai có thể nghĩ tới chứ?
Bà cô tổ Lâm Huyên có hậu đài kinh khủng như vậy, cần gì phải đến loại công ty nhỏ như Lăng Xuyên, hạ mình làm một tiểu biên tập viên thử việc chứ?
Trải nghiệm cuộc sống sao?
Lúc này Lữ Bắc nhìn qua những người khác trong công ty Lăng Xuyên, sau đó hướng Lâm Huyên cười nói: "Nếu như ngươi không nỡ bỏ những đồng nghiệp cũ của mình, có thể từ trong những người này chọn một vị làm phụ tá."
Đám người nghe vậy đều rung động, toàn bộ quay sang gắt gao nhìn Lâm Huyên.
Kể cả hai vị tổng biên tập của Lăng Xuyên, cũng là tim đập thình thịch!
Đây chính là văn phòng Giám đốc!
Vào đây làm chính là một bước lên trời!
Làm phụ tá cho Lâm Huyên thì làm sao, người có một chút đầu óc đều biết, đi theo Lâm Huyên lăn lộn, không thiếu ăn chơi nhậu nhẹt!
Lâm Huyên: "..."
Mọi người phản ứng quá chân thật, hình như không phải ta đang nằm mơ đâu, nhưng nếu như không phải đang nằm mơ, vậy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Tuyến thời gian này có phải bị người động tay động chân rồi?
Còn một cái khả năng, trở về hỏi lại mẹ mới được, có phải khi sinh xong ta bị ôm nhầm rồi, thực ra ta có thể là con tư sinh của một đại nhân vật nào đó?
Như vậy cũng tốt.
Sau này em trai cũng tốt, em gái cũng tốt, mẹ cũng tốt, ta sẽ không quên các ngươi.
Nếu Lâm Huyên ta quang mang vạn trượng, nhất định sẽ cho các ngươi vô vàn rạng rỡ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận