Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 113: Thành Ý Vô Giá

Nhà xuất bản Ngân Lam Thư Khố.

Trong một căn phòng làm việc.

Giám đốc Lữ Bắc đang định đi tới phòng họp, bỗng nhiên thấy lão Hùng giống như một chiếc xe tăng hạng nặng, hì hục hì hục thở hổn hển chạy tới.

"Sao đấy?"

Lữ Bắc vội vàng tránh ra.

Lão Hùng vịn cửa há mồm thở dốc, một hồi lâu mới có thể nói thành tiếng: "Ta vừa mới gửi cho ngài sách mới của Sở Cuồng, ngài cần phải xem một chút!"

"Sách mới của Sở Cuồng?"

Trong lòng Lữ Bắc hơi động, nhẹ gật đầu, thấy lão Chu lại bắt đầu thở mạnh, hắn không nói gì thêm, trực tiếp đi tới phòng họp.

Đây là một cuộc họp nội bộ.

Lãnh đạo nào đó đang chỉ chỉ powerpoint số liệu trên màn hình máy chiếu, cao đàm khoát luận, Lữ Bắc chợt nhớ tới lão Hùng vừa mới nói chuyện, dứt khoát lấy điện thoại di động ra, len lén mở sách mới của Sở Cuồng mà lão gửi tới.

Lữ Bắc rất thích Sở Cuồng.

Lần trước Sở Cuồng viết truyện ngắn «Món Quà Giáng Sinh», khiến Lữ Bắc cảm động rối tinh rối mù, hắn thậm chí không tiếc bỏ những buổi trực cuối năm, trở về cùng người nhà đón Xuân Tiết. Từ đó về sau Lữ Bắc vẫn chú ý tới động tĩnh sáng tác của Sở Cuồng.

"Tru Tiên?"

Lần này đặt tên tiểu thuyết còn rất ngang ngược, Lữ Bắc nghĩ như vậy, bắt đầu lặng lẽ đọc. Ngược lại loại họp hành cấp cao này, luôn vừa lâu vừa chán, không giày vò trên một tiếng căn bản không có khả năng kết thúc.

Chú ý đừng bị phát hiện là được.

Lữ Bắc không phải lần đầu tiên ở phòng họp không tập trung, cho tới bây giờ chưa từng lật xe, bởi vì hắn sẽ không một mực cúi đầu đọc tiểu thuyết, thỉnh thoảng cũng sẽ giả vờ nghiêm túc nghe báo cáo trong hội nghị, thỉnh thoảng gật đầu, thậm chí nghiêm trang gõ phím, dáng vẻ như đang nhập vài thông tin quan trọng cần lưu ý trong cuộc họp...

Trên thực tế đều là gõ loạn.

Lập trình viên cũng không dám nhận cái loại đấy.

Nhưng lần này Lữ Bắc chủ quan rồi, hắn không nghĩ tới «Tru Tiên» lại có ma lực như vậy, hắn mới đọc mười phút liền hoàn toàn nhập thần, kể cả làm bộ gõ loạn ghi chép đều quên gõ, đến khi bên cạnh có người gọi mình cũng không nghe được:

"Giám đốc?"

"Giám đốc?"

Cuối cùng vị lãnh đạo đang nói chuyện viển vông kia nóng nảy, hung hăng vỗ xuống bàn, thanh âm phi thường phẫn nộ: "Lữ Bắc!"

"A?"

Lữ Bắc lúc này mới lấy lại tinh thần, không khỏi ngượng ngùng cười một tiếng, lưu luyến không rời để điện thoại di dộng xuống. Đang ngồi đây phần lớn đều cùng cấp bậc với hắn, nếu như không phải bị chọc tức, đối phương cũng sẽ không ngừng kêu tên mình.

Hội nghị tiếp tục.

Lữ Bắc lại khó chịu.

Hắn rất muốn tiếp tục đọc, bởi vì hắn đầy đầu đều là nội dung câu chuyện «Tru Tiên», thậm chí khống chế không nổi chờ mong tình tiếp phát triển tiếp theo sẽ thế nào. Cuộc họp này rốt cuộc trò chuyện cái gì hắn một câu cũng không nghe lọt tai, chỉ muốn tranh thủ thời gian kết thúc hội nghị, bản thân trở về tiếp tục xem sách.

"Tan họp!"

Rốt cuộc, hội nghị kết thúc.

Lữ Bắc đi nhanh ra khỏi phòng họp, lấy điện thoại di động định gọi cho lão Hùng, lại phát hiện lão Hùng đã đứng ở cửa chờ mình, giọng có vẻ rất vội vàng: "Chúng ta có nên ký lại hợp đồng với Sở Cuồng hay không?"

"Trước đó bao nhiêu rồi?"

"7 phần trăm."

"Tăng lên 10 phần trăm."

Lữ Bắc không chút do dự mở miệng, đây là con số phân chia lợi nhuận của các tác gia nổi tiếng có sách bán chạy, theo lý thuyết danh tiếng Sở Cuồng tạm thời thiếu chút nữa, nhưng Lữ Bắc rất chắc chắn bộ sách mới này của Sở Cuồng nhiệt độ tuyệt đối sẽ không thấp hơn «Võng Vương» lúc trước, mặc dù hắn bây giờ mới xem qua không được bao nhiêu nội dung.

"Rõ."

Lão Hùng không chút ngoài ý muốn.

Hắn đọc xong «Tru Tiên» phản ứng đầu tiên chính là, bộ tiểu thuyết này muốn phát hỏa.

Lão Hùng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tiểu thuyết Tiên hiệp có thể viết như vậy!

Hắn bị chấn kinh!

Đây cũng là nguyên nhân lúc trước hắn giống như điên lao ra khỏi phòng làm việc!

Hắn muốn đích thân ra mặt, cùng ban tuyên truyền, ngành xuất bản cùng với nhiều ban ngành khác chào hỏi, càng phải để cho Giám đốc coi trọng, giúp Giám đốc rõ ràng bộ tiểu thuyết này rốt cuộc có bao nhiêu tốt.

"Đúng rồi."

Ngay lúc lão Hùng chuẩn bị rời đi, Lữ Bắc bỗng nhiên có chút cả giận nói: "Lần trước ta để ngươi đi xin một phần chữ ký của Sở Cuồng, làm sao vẫn chưa thấy?"

Lão Hùng trì trệ.

Hắn hoàn toàn quên mất chuyện này, hắn tin tưởng Giám đốc cũng quên lòi ra rồi, nhưng «Tru Tiên» xuất hiện, để cho đối phương lại nhớ tới. .

Lâm Uyên tự nhiên không biết «Tru Tiên» ở ban biên tập đưa tới phản ứng như thế nào, nhưng thời điểm chiều tối hắn tan học, nhận được điện thoại của Dương Phong.

"Sở Cuồng lão sư!"

Dương Phong rõ ràng cảm nhận được, bản thân nói chuyện với Sở Cuồng ngữ khí càng ngày càng hèn mọn: "Sách mới ngài viết thật sự quá tuyệt vời, công ty bên này cân nhắc sang tháng xuất bản quyển một «Tru Tiên», không biết ý kiến ngài như thế nào?"

Lúc trước không phải như vậy.

Nếu là trước kia, Dương Phong đại khái có thể nói thế này: Sở Cuồng, chúc mừng ngươi, tiểu thuyết của ngươi đã thông qua khảo hạch ban biên tập, công ty chúng ta an bài trong tháng sau sẽ xuất bản bộ tiểu thuyết này.

Ý tứ kiểu như thế.

Chính là thái độ không giống nhau.

Lâm Uyên tự nhiên nghe không ra thái độ của đối phương biến hóa vi diệu.

Hắn vẫn trước sau như một lời ít ý nhiều: "Có thể xuất bản, hợp đồng lúc nào ký?"

"Là như thế này" - Dương Phong cười nói:

"Bên công ty quyết định tăng bản thuế của bộ tiểu thuyết này lên 10 phần trăm, đây là con số rất cao trong giới xuất bản, xin hỏi bên ngài còn có yêu cầu gì cần chúng tôi làm..."

"Rất tốt!"

Lâm Uyên theo bản năng tăng cao âm điệu.

Dương Phong có chút ngoài ý muốn, Sở Cuồng không phải là người coi tiền tài như cỏ rác sao, thế nào nghe được bản thuế tăng giá, cũng là dáng vẻ vui mừng khôn xiết?

Đúng rồi.

Tiền đại biểu rất nhiều ý nghĩa.

Đại khái Sở Cuồng lão sư quan tâm căn bản không phải chút phần trăm tăng lên này, mà là bên phía công ty thực sự coi trọng năng lực sáng tác của hắn, hắn nhìn thấu thành ý được biểu hiện qua tiền tài!

Tiền tài có giá.

Thành ý vô giá.

Hơn nữa hắn lần này viết lại là loại đề tài Tiên hiệp, trong lúc sáng tác khẳng định mang áp lực rất lớn trong lòng, dĩ nhiên càng cần đủ loại hình thức đến công nhận bản thân.

Nghĩ tới đây.

Dương Phong cười nói: "Ngài có thể hài lòng liền tốt, ngoài ra nhất định phải thông báo với ngài một tiếng, công ty sẽ mở hoạt động tuyên truyền quảng bá cho «Tru Tiên» rất sớm thôi!"

"Ừm."

"Vậy cứ thế nhé?"

"Cứ như vậy đi."

Lâm Uyên cúp điện thoại, tâm tình rất không tồi.

Ngân Lam Thư Khố luôn có thể chủ động nâng giá, điều này khiến cho Lâm Uyên rất hài lòng.

Xem ra chọn tiếp tục hợp tác với Ngân Lam Thư Khố, đúng là một cái quyết định không sai.

Về sau hẳn còn có thể tăng nữa chứ?

Quay lại hỏi chị gái một chút xem thế nào.

Chị gái Lâm Huyên là người làm trong ngành nghề xuất bản, có lẽ tương đối rõ ràng chuyện này.

Trước đó Lâm Uyên cũng cân nhắc cầm bản thảo «Tru Tiên» gửi sang chỗ nhà xuất bản của chị gái,

Nhưng sau khi tra trên mạng một chút, phát hiện nhà xuất bản mà chị gái đang làm việc có quy mô không đủ lớn, phương diện kiếm tiền khẳng định không bằng Ngân Lam Thư Khố, cho nên Lâm Uyên buông tha.

So với cho chị gái chút công trạng, đương nhiên là kiếm tiền quan trọng hơn.

Về phần bên chị gái, cùng lắm mình kiếm được tiền lại gửi cho chị nhiều chút là được.

Nàng cố gắng kiếm công trạng thực ra cũng là vì tiền lương càng cao, đạo lý như vậy Lâm Uyên rất rõ ràng.

Chị Lâm Huyên khẳng định cũng càng thích tiền hơn.

Trên thế giới này còn có người không thích tiền sao?

Mà trong lúc Lâm Uyên cùng Dương Phong nói chuyện điện thoại xong, ngay đêm đó.

Trên trang chủ của Ngân Lam Thư Khố, chạy một banner thông báo tin tức Sở Cuồng sẽ phát hành sách mới trong tháng bảy, cũng coi như một dạng tuyên truyền quảng bá cho tiểu thuyết chuẩn bị xuất bản.

Tin tức này vừa ra.

Người hâm mộ của Sở Cuồng kích động!
Bạn cần đăng nhập để bình luận