Toàn Chức Nghệ Thuật Gia
Chương 195: Ba Đầu Tàu
Phùng Hoa năm nay mới 39 tuổi, là vị trẻ tuổi nhất trong ba người.
Vì vậy có người nói, Phùng Hoa là người có thực lực kém nhất trong ba vị tác gia hàng đầu của tỉnh Tần.
Nhưng.
Thực lực có kém đi nữa thì đó cũng là một trong ba đầu tàu của Tần Châu!
Sau một hồi im lặng, tổng biên tập bỗng nhiên nói:
"Phùng Hoa?"
Vệ Long nói:
"Miệng lưỡi văn nhân gạt người, gạt quỷ!"
Hàn Tể Mỹ đứng lên, siết chặt danh sách trên tay:
"Có thể liên lạc với hai vị tác gia còn lại không?"
Ở tỉnh Tần bên này chỉ có hai vị đầu tàu còn lại mới có thể trấn áp được Phùng Hoa.
Tuy nhiên, tổng biên thở dài, ngay lập tức phá vỡ hi vọng của Hàn Tể Mỹ:
"Người được tỉnh Tần công nhận là đệ nhất trong lĩnh vực truyện ngắn mạng là Trường Cầm lão sư, người này năm ngoái đã tuyên bố chính thức phong bút, chúng ta mời không nổi. Còn về phần Phi Hồng lão sư, ta vừa mới liên lạc qua, lão nhân gia đã lớn tuổi, thân thể không được thoải mái, không rảnh để sáng tác."
Hàn Tể Mỹ không hề có ý định từ bỏ:
"Còn bên tỉnh Tề thì sao?"
Tỉnh Tần có các tác gia truyện ngắn đỉnh cao thì tỉnh Tề đương nhiên cũng sẽ có.
Tổng biên cười khổ nói:
"Tỉnh Tề bên kia có bốn vị tác gia truyện ngắn đỉnh cao, nhưng ta không tin trước đó Blog không có liên lạc qua, nếu bọn họ không gia nhập Blog thì rõ ràng chúng ta cũng rất khó để có thể mời được bọn họ ra tay, nhưng quả thật có thể thử."
"Lập tức liên lạc."
Hàn Tể Mỹ nghiêm túc nói.
Tổng biên gật đầu một cái, mọi người tay chân luống cuống tản ra, hiển nhiên là sắp có việc bận rồi.
Mà khi gần hết giờ làm việc.
Tổng biên cuối cùng cũng tìm đến Hàn Tể Mỹ:
"Có liên lạc được, nhưng bốn vị của tỉnh Tề bên kia quả nhiên vẫn từ chối chúng ta, nói là gần đây không có bản thảo nào tốt."
Tác gia sáng tác đều yêu cầu phải có linh cảm.
Nhất là truyện ngắn, không thể nào ngươi bắt người ta viết mà người ta có thể ngay lập tức viết ra được, mà nếu như miễn cưỡng viết thì chất lượng bản thảo sẽ không tốt, đây chính là tự làm giảm danh tiếng của bản thân.
Càng là tác gia nổi danh thì càng nâng niu, yêu quý danh vọng bản thân, nếu không có niềm tin chắc chắn thì sẽ không dễ dàng ra tay.
Hàn Tể Mỹ lắc đầu một cái.
Thực ra nàng đã sớm đoán được kết quả này.
Những người hàng đầu trong giới tác gia sẽ không có khả năng vì hoạt động mà tham gia sáng tác, trừ khi đúng lúc trên tay bọn họ có bản thảo thích hợp.
Phùng Hoa đã nguyện ý ra tay chứng tỏ trên tay đã nắm chắc một bản thảo có chất lượng cao.
Nếu như chất lượng bản thảo không đủ tốt, Phùng Hoa làm sao dám tùy tiện ra tay chứ?
Chính là vì nguyên nhân như vậy, cho nên khi Hàn Tể Mỹ nghe nói Blog mời được Phùng Hoa ra tay, nàng mới khẩn trương như thế.
"Cũng không phải là không có tin tốt..."
Tổng biên cười khổ nói:
"Ta có hẹn bản thảo với một vị tác gia hàng đầu của tỉnh Tề, nhưng muốn phát hành vào tháng ba thì nhất định là không kịp rồi, thời gian ngắn như vậy, hắn cũng không kịp sáng tác, thêm nữa giá cả đối phương đưa ra không hề thấp."
"Bao nhiêu tiền?"
"Năm triệu."
Hàn Tể Mỹ trầm mặc trong chốc lát, rồi gật đầu nói:
"Trước tiên cứ liên lạc đi, bây giờ không phải là thời điểm so đo tiền bạc, nếu như thực sự có hiệu quả tốt thì mất thêm nhiều tiền hơn nữa cũng đáng.".
Blog thật sự vất vả lắm mới mời được Phùng Hoa ra tay, đương nhiên sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy để tuyên truyền.
Ngày 20 tháng 3.
Blog chính thức ra mắt chuyên mục văn học của bọn họ trên nền tảng Blog, cùng lúc đó bọn họ cũng tuyên bố tin tức vào tháng ba Phùng Hoa sẽ chính thức phát hành tác phẩm mới trên Blog!
Nếu như ở Trái đất, sức ảnh hưởng của việc tác gia truyện ngắn phát hành tác phẩm mới không lớn là bao.
Nhưng ở Lam Tinh thì khác.
Trong thế giới với bầu không khí nghệ thuật phát triển cao như thế này thì người yêu thích truyện ngắn chắc chắn không phải số ít.
Lại nói tin tức trên vừa được công bố, các độc giả liền rất hưng phấn!
"Phùng Hoa lão sư sẽ ra tay?"
"Phùng Hoa lão sư không phải nói một năm chỉ phát hành một bộ truyện ngắn thôi sao, hơn nữa không phải tháng giêng vừa rồi đã phát hành rồi sao?"
"Có thể là năm nay Phùng Hoa lão sư có linh cảm mới?"
"Rất mong chờ đấy, Phùng Hoa lão sư vào tháng giêng đã phát hành tác phẩm «Vách Đá», thực sự là một tác phẩm rất hay. Tối hôm qua ta đã đọc nó, nội dung cốt truyện chỉ vỏn vẹn 5 nghìn chữ nhưng chỉ cần đọc qua một lần là khiến người ta nhớ mãi không quên, bất luận là về nội dung hay cách hành văn đều biểu hiện là một truyện ngắn đỉnh cao."
"Dù sao cũng là một trong ba đầu tàu đấy."
"Ta là độc giả của tỉnh Tề, sau khi thống nhất cũng đúng là lúc Phùng Hoa lão sư phát hành tác phẩm mới, may mắn có vinh dự được đọc một lần, quả thật viết rất hay. Sau đó ta liền xem lại các tác phẩm lúc trước của Phùng Hoa lão sư, bây giờ ta đã trở thành fan của Phùng Hoa lão sư rồi."
"..."
Sau khi Tần Tề thống nhất, Phùng Hoa phát hành một bộ truyện ngắn, bộ truyện đó đã giúp độc giả tỉnh Tề biết đến sự lợi hại của Phùng Hoa. Cho nên khi Blog vừa công bố tin tức, cả độc giả của Tần - Tề dường như đều rất mong đợi!
Ở một khía cạnh khác có thể nói danh tiếng của Phùng Hoa thậm chí còn cao hơn so với hai vị tác gia truyện ngắn hàng đầu còn lại.
Bởi vì ngay sau khi Tần Tề thống nhất hắn liền ra tay, hơn nữa bộ tác phẩm kia cũng thực sự được độc giả yêu thích.
Ngược lại, mấy vị tác gia hàng đầu kia không ra tay, cho nên độc giả của các Châu khác vẫn chưa biết đến bọn họ.
Lại nói đến sự mong đợi của độc giả đối với truyện ngắn tháng ba, Blog đã tiến trước bộ phận văn học của Bộ Lạc một bước.
Ngay cả nhóm tác giả của Bộ Lạc bên này cũng không khỏi cảm thấy có chút suy nhược.
Mặc dù bọn họ và Phùng Hoa cũng không có sự liên quan quá lớn, dù sao cũng không phát hành tác phẩm mới trên cùng một nền tảng, nhưng chỉ phát hành cùng thời kỳ cũng đủ mang đến áp lực rất lớn cho bọn họ rồi.
Mọi người trong bộ phận văn học của Bộ Lạc từ trên xuống dưới như đang đi trên lớp băng mỏng.
Mọi người đều nhìn ra được, tin tức này của Blog đã khiến cho giám đốc điều hành là Hàn Tể Mỹ chịu không nổi, dù là cách một cửa phòng làm việc thì các biên tập cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt ảm đạm của Hàn Tể Mỹ.
Vì vậy, mấy ngày nay, mọi người đều phải cẩn thận từng li từng tí trong công việc.
Vệ Long đương nhiên cũng phải thận trọng từng li từng tí, rất sợ phải chạm mặt với Hàn Tể Mỹ.
Lúc này đã bắt đầu vào giai đoạn xem xét bản thảo.
Nhóm tác giả tốt mà lúc trước liên lạc đều lần lượt gửi tác phẩm của họ tới.
Đây có lẽ là hy vọng cuối cùng của bộ phận văn học Bộ Lạc.
Nhỡ đâu trong những bài viết này, lại có tác phẩm chất lượng cực cao thì sao?
Với sự kỳ vọng này, nhiều biên tập viên đã xem xét rất nghiêm túc.
Vệ Long cũng giống như vậy.
Nhưng sau khi liên tục xem xét mấy bản thảo, lòng tin của Vệ Long cũng dần biến mất.
Những bản thảo này thực ra cũng không tệ.
Nếu như là bình thường, khả năng Vệ Long chỉ nhìn thôi cũng thấy rất vui vẻ.
Nhưng bây giờ, vừa nghĩ tới đứng cạnh một đối thủ lớn như Phùng Hoa thì hắn cảm giác chỉ có bao nhiêu đây là chưa đủ!
Đám người này đều không đủ thực lực để đánh lại Phùng Hoa!
Vệ Long cũng chú ý quan sát một chút phản ứng của những biên tập viên còn lại, mỗi một người đều là vẻ mặt nghiêm trọng, hiển nhiên là không có tác phẩm nào kinh điển!
Đúng.
Nhất định là phải đủ kinh điển mới có thể giúp cho bộ phận văn học của Bộ Lạc cạnh tranh được với Phùng Hoa về lượng truy cập, nhưng bản thảo như vậy, nào có dễ dàng xuất hiện?
Vệ Long tâm tình nặng nề.
Mà đúng lúc này, hắn thấy trong email nhận được một tác phẩm mới, chính là tác phẩm của Sở Cuồng trước kia đã từng liên lạc qua gửi tới:
Dây chuyền?
Bạn cần đăng nhập để bình luận