Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1851. Gần đến giờ G

Chương 1851. Gần đến giờ G


Chỉ còn cách một ngày, Lâm Uyên nhàn nhã ở nhà điêu khắc tượng cho em gái. Hắn đã từng hứa sẽ khắc cho nàng một bức tượng dựa theo hình tượng cho nàng. Đợi dịp không bằng gặp dịp, hôm nay quả là lúc thích hợp.

Lâm Uyên tập trung mấy tiếng đồng hồ, dáng vẻ xinh đẹp của em gái đã được khắc xong, giống hết mẫu thật. Nhưng em gái Đại Dao Dao lại không rung động vì kỹ thuật của Lâm Uyên mà đang lo lắng chuyện khác:

“Anh ba, anh không lo lắng gì sao?”

"Lo lắng cái gì?"

"Ngày mai phải sáng tác tại hiện trường đó."

"Ngày mai thì để ngày mai tính."

"Hả?"

"Ta phải chết."

"Hả?" Vẻ mặt Đại Dao Dao hoang mang.

Lâm Uyên chỉ thở dài một tiếng: “Ta nói xã hội đúng là con dao có thể giết người.”

Không tin ngẩng đầu nhìn đi, trời xanh chưa từng bỏ qua cho ai. Bọn họ đào lại những hành động, phát ngôn xấu hổ của Sở Cuồng, Tiện Ngư, Ảnh Tử trước kia. Thật ra cũng không có gì, đều là những lời cổ vũ nhau mà thôi. Nhưng trong mắt bọn họ lại trở thành đề tài để công kích.

Thôi thì chuyện ngày mai, hãy để ngày mai tính. Lâm Uyên tăng nhanh tốc độ điêu khắc, sau nửa giờ đã đưa cho Đại Dao Dao bức tượng gỗ của nàng.

"Á, anh ba, anh thật lợi hại… Ngày mai em có thể đến hiện trường được không?"

"Tới đi, cả nhà chúng ta đều tới."

"Ừ."

Bên ngoài binh đao ám mã, trong nhà lại ấm áp lạ thường.

...

Còn chưa đến mười hai tiếng nữa là đến buổi live sáng tác. Trên mạng có một vị phóng viên tiếng tăm lừng lẫy thả ra tin tức: “Vừa nhận được thư mời, ngày mai sẽ tham dự vào hiện trường trực tiếp của Sở Cuồng.”

Sau đó, cũng có mấy vị có thân phận cao trong giới phóng viên lần lượt đăng tin:

“Ngày mai gặp lại tại hiện trường.”

“Ngày mai sẽ là một bước ngoặt trong lịch sử sao?”

"Rất vinh hạnh khi được chứng khiến thời khắc này."

"Hi vọng có thể gặp được Sở Cuồng lão sư chân chính."

"Ta thuộc phái nghi ngờ, khi nhận được lời mời thì vô cùng phấn khích, ta sẽ mở to hai mắt mà nhìn cho rõ ràng.”

"Ta thuộc phái kiên định, Sở Cuồng là thần, ngày mai gặp được thần rồi."

Chỉ có những trâu bò hàng đầu mới được mời đến, bọn họ đăng tin là muốn khoe khoang cho mọi người biết. Dù Sở Cuồng là thật hay giả thì không thể phủ nhận được cảm giác vô cùng vinh hạnh, thậm chí là thụ sủng nhược kinh khi được mời.

Riêng hai chữ Sở Cuồng đã đủ sức nặng khiến người ta coi trọng rồi.

Thật ra không chỉ có giới phóng viên mà những ban ngành khác cũng đều được mời đến không ít. Sau đó thi nhau khoe lên nền tảng mạng xã hội, vô cùng bắt mắt.

“Xem đi, là Sở Cuồng lão tặc mời ta.”

Đây chính là ý của Lâm Uyên, muốn mời những người có chuyên môn, đại lão hàng đầu các giới đến để chứng kiến. Đã làm cho lớn thì cũng phải tạo không khí cho to.

Ngay cả vị đang xếp hạng 1 trên bảng văn học cũng được mời đến. Hắn đăng lên trang cá nhân cùng một thiệp mời tinh xảo: “Rất vinh hạnh.”

Trong sự chờ mong của mọi người, giờ G mỗi lúc mỗi đến gần.



8:30 các bên đều đã chuẩn bị sẵn sàng.

Mọi người được mời đều đã có mặt đông đủ, nhưng nhìn đông ngó tây hồi lâu vẫn chỉ thấy phía trước có một tấm rèm che. Nếu có người ngồi sau rèm che, vừa khéo có thể bị che khuất khuôn mặt.

Bọn họ nhíu mày, không nói gì thêm. Lăng Không và Tống Phương xuất hiện, hiện trường lập tức náo nhiệt hẳn lên. Sau khi phát hiện phía trên kia cho rèm che mặt, bọn họ lập tức kích động giật dây quần chúng.

Tống Phương: "Đã live viết sách toàn cầu còn phải che mặt ư?”

Lăng Không: “Chẳng lẽ vì gương mặt không giống người nên mới làm thế?”

Tống Phương: "Có phải trên mặt hắn có vết sẹo khó coi, tâm lý tự ti nên mới không chịu lộ mặt? Nếu thật vậy thì ta phải xin lỗi hắn rồi.”

Lăng Không cười lạnh.

Bên cạnh có người đồng ý kiến, thể hiện sự thất vọng nặng nề: “Không nhìn thấy mặt tương đương với việc đến đây công cốc, thật vô nghĩa.”

"Ai nói không lộ mặt?"

Kim Mộc bước ra một cách mạnh mẽ, hắn chính là người đại diện của Sở Cuồng. Nhưng không có nhiều người biết hắn, nhưng chẳng ảnh hưởng đến khí thế của hắn là bao: “Khi lão sư sáng tác không thích bị người khác nhìn chằm chằm, các ngươi đợi hắn viết xong thì muốn nhìn sao cũng được. Cứ tưởng tượng xem lúc các ngươi sáng tác văn có thích bị người ta dòm ngó không?”

“Ngài là ai?”

“Người đại diện của Sở Cuồng lão sư.”

“Hoá ra Sở Cuồng cũng có người đại diện sao?"

"Bình thường chính là Kim Mộc tiên sinh đại diện Sở Cuồng lão sư hợp tác với nhà xuất bản Ngân Lam chúng ta, ta là tổng biên tập Lữ Bắc.”

Tổng biên tập Ngân Lam là Lữ Bắc đã đứng ra làm chứng.

Vương Lạc bị một đống người vây quanh, bỗng nhiên cười nói: “Ngân Lam các ngươi cũng không biết khuôn mặt thật của Sở Cuồng sao?”

“Không rõ cho lắm.” Lữ Bắc gấp gáp trả lời.

Đối mặt tỷ phú giàu nhất Lâm Tinh, Lữ Bắc cảm thấy có một áp lực vô hình. Bao nhiêu năm nay hắn dựa vào Sở Cuồng mà lăn lộn trong giới văn học nhưng vẫn chưa tiếp xúc với tầng cao nhất của Lam Tinh như lúc này.

Nhưng sức ảnh hưởng của Sở Cuồng đúng là khủng bố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận