Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1895. Bủa vây

Chương 1895. Bủa vây


Thật ra bộ phim này vừa mới quay chưa được bao lâu nhưng công ty đã dời lịch chiếu lên trước nhất định là thay đổi kế hoạch đột ngột. Chắc rằng là ý muốn của lão Chu hoặc chủ tịch, muốn cọ nhiệt độ.

Lâm Uyên không có ý kiến, cọ nhiệt thì cọ nhiệt, công ty cũng có cổ phần của hắn. Công ty được lợi nhiều thì hắn cũng có lợi nhiều, huống hồ đây là bộ phim của hắn, tất nhiên hắn cũng hy vọng doanh thu càng cao càng tốt.

Những ngày tiếp theo, doanh thu bán vé sớm càng lúc càng tăng cao. Chưa gì đã đạt đến hai chục tỷ, thậm chí có người dự đoán trước khi phim được công chiếu thì doanh thu phòng vé còn đạt được ba mươi tỷ trở lên.

Tại Lam Tinh, Lâm Uyên đã trở thành một dạng thần linh theo một ý nghĩa nào đó. Lâm Uyên trở thành thần linh không bao lâu thì trên mạng lại xuất hiện một phong ba mới.

Lần này là do fan hâm mộ của Lâm Uyên khởi xướng, bởi vì trong ca khúc ‘Nghe lời mẹ nói' của hắn có một câu như thế này: “Sau khi ta lớn lên đã hiểu, vì sao ta chạy nhanh hơn người khác, bay cao hơn người khác, vẽ manga, hát bài hát…”

“Càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ.”

"Manga!"

"Sở Cuồng và Tiện Ngư từng vẽ manga sao?"

"Hình như đây có, người chuyên về manga phải hỏi Ảnh Tử mới đúng.”

“Đây chẳng phải đã chứng tỏ rằng, Ảnh Tử có thể là thân phận thứ ba của Lâm Uyên sao?”

“Hở?”

"Sao lại bắt đầu nữa vậy?"

"Trước đó cũng từng có người đoán qua."

"Đây rõ ràng là Lâm Uyên tự bạo!"

"Khẳng định hắn là Ảnh Tử, chắc chắn 100%.”

“Ca từ của hắn đã chỉ rất rõ ràng rồi.”

...

Lâm Uyên trợn tròn mắt, hắn không có ý đưa Ảnh Tử ra ánh sáng. Nhưng người mà Châu Kiệt Luân nhắc đến trong bài hát đúng là có liên quan đến nghệ thuật thủ công thuộc về lĩnh vực thư pháp.

Nhưng mà khi chuyển đến Lâm Uyên thì lại trở thành sự thật, đám trẻ con đều xem manga của Lâm Uyên mà lớn lên.

“Ta vẫn chưa muốn Ảnh Tử ngã ngựa.”

Lâm Uyên căng thẳng, chẳng lẽ mới đó đã phải bị xã hội công kích lần hai ư? Nhưng việc này không phải là chuyện mà Lâm Uyên có thể xoay chuyển được, hắn tức giận cũng vô dụng thôi.

Toàn cầu đã nhanh chóng bắt đầu nghị luận về vấn đề “Ảnh Tử có phải phân thân thứ ba của Lâm Uyên hay không?”

Vô số người chạy đến khu bình luận của Ảnh Tử, Sở Cuồng, Tiện Ngư để chứng thực. Chẳng mấy chốc đã có đến hàng chục, hàng trăm, hàng triệu bình luận để lại.

Không trả lời không được, đây chính là cái giá của sự nổi tiếng, trong lúc khó xử nhất Lâm Uyên chỉ có thể xin Kim Mộc giúp đỡ.

Kim Mộc dở khóc dở cười: "Vậy ngươi khi không lại viết vào bài hát làm gì?”

Lâm Uyên chột dạ: "Ta không cố ý..."

Kim Mộc thở dài: "Tổ chức một buổi họp báo đè ép nó xuống, chuyển trọng tâm qua bộ phim ‘Nghệ sĩ chơi đàn dương cầm’ đi. Dùng sự kiện quyên tiền để dời lực chú ý của mọi người, ta sẽ viết cho ngươi bản thảo tin tức.”

"Tốt!" Cuối cùng Lâm Uyên cũng nhẹ nhàng thở ra.

...

Tin tức về buổi họp báo đã được tung ra, chỉ cần dính đến Lâm Uyên thì cái gì chẳng hot. Vô số cơ quan truyền thông nghe tin đều lập tức hành động, vô số đại quân đổ bộ Tần Châu.

Sau ba ngày, buổi họp báo chính thức được tổ chức. Lâm Uyên nhìn thấy dưới khán đài đều là người, cuối cùng vẫn hơi luống cuống, không nhịn được chột dạ.

"Bình tĩnh!" Kim Mộc xuất hiện bên cạnh, lấy ra một phần bản thảo đưa cho Lâm Uyên: "Lát nữa cứ dựa vào bản thảo để nói, nhớ là đừng nhắc đến chuyện của Ảnh Tử. Ngươi an tâm, ta đã cố ý mời An Hoành đến cho ngươi, chủ trì cuộc họp báo này.”

"Được." Lâm Uyên biết không thể trốn tránh, chỉ còn cách cầm bản thảo do Kim Mộc thức suốt đêm hoàn thành, bước ra trước mặt mọi người.

An Hoành làm mc đã lên tiếng: “Thật ra đây là lần đầu ta làm mc cho một buổi họp báo, xem như khai thác thêm một góc cạnh nghề nghiệp. Ai bảo ta và Lâm Uyên lão sư là bạn cũ chứ.

Lời đầu tiên ta xin cảm ơn các quý phóng viên toàn cầu đã có mặt tại đây, gần đây có vô số tin tức liên quan đến Lâm Uyên lão sư….”

Sau khi nói lời dạo đầu, An Hoành lớn tiếng nói: "Xin mời Lâm Uyên lão sư!"

Lâm Uyên xốc lại tinh thần, cầm bản thảo Kim Mộc đưa cho rồi lên khán đài. Trong nháy mắt, toàn hội trường đều hướng ánh mắt về phía hắn.

Lâm Uyên liếc bản thảo, ho khan một tiếng: “Chào mọi người, ta là Lâm Uyên gần đây có một số thông tin liên quan đến ta khiến mọi người hoang mang.

Đầu tiên ta xin trình bày từng cái một, doanh số bán sớm của ‘Nghệ sĩ chơi đàn dương cầm’ đã đạt mức 32,1 tỷ, thành công phá vỡ lịch sử doanh thu bán sớm của Lam Tinh…”

"Lâm Uyên lão sư!"

Dưới khán đài có một phóng viên cười nói: "So với những điều này, chúng ta càng muốn ngài nói về chuyện Ảnh Tử, thực tế hôm nay các đài truyền hình đều phát trực tiếp, toàn cầu đều nhìn thấy động thái ở đây, và đó cũng là vấn đề được quan tâm nhiều nhất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận