Toàn Chức Nghệ Thuật Gia
Chương 197: Vĩnh Cửu Đại Thần
Tuy nhiên, câu nói kia của Vệ Long: "Ba đầu tàu thì làm sao" quả thực có chút ngạo mạn, không thể tránh khỏi dấy lên nhiều tranh cãi.
Nhưng bất luận là tranh cãi như thế nào cũng đều không ngăn được sự tò mò của mọi người...
Cuối cùng thì bản thảo như thế nào mà có thể khiến Vệ Long sơ suất như vậy, sơ suất đến mức bành trướng khoa trương?
Vì vậy, trong bộ phận đương nhiên sẽ sắp xếp một cuộc họp.
Nói là cuộc họp, chẳng bằng nói là tụ tập đọc bản thảo.
Bản thảo «Dây chuyền» vừa mới được in, tỏa ra mùi thơm của mực, trong phòng họp từ nhân viên đến các tổng biên tập mỗi người đều có một bản.
Nội dung cốt truyện chỉ có 5000 chữ nên cũng không tốn quá nhiều thời gian để đọc.
Hàn Tể Mỹ cũng ở đây xem "Dây chuyền".
Nàng là người đầu tiên nhận được một phần bản thảo, vì vậy cũng là người đầu tiên đọc xong nội dung của nó.
Nhưng khi Hàn Tể Mỹ vừa đọc xong bản thảo lại trầm mặc mất mấy phút.
Không biết là đang xem lại câu chuyện, hay là chờ đợi bình luận và ý kiến của những tổng biên tập còn lại.
Dần dần.
Bên trong phòng họp, các tổng biên tập còn lại cũng lần lượt xem xong bản thảo.
Ngược lại với sự im lặng của Hàn Tể Mỹ, phản ứng của mọi người đều rất nhất quán, thậm chí có một số người cũng có phản ứng giống với Vệ Long lúc đầu, trực tiếp đứng bật dậy:
"Bộ truyện ngắn này..."
Hắn mở miệng muốn nói cụ thể hóa đánh giá của mình, nhưng lại thật lâu sau cũng không thể nói ra lời.
Vệ Long khá bình tĩnh liền bổ sung hai chữ: "Kinh điển!"
Chà!
Phòng họp nhao nhao lên.
"Không sai chính là kinh điển, đây mới thực sự là tác phẩm kinh điển, đặc biệt là phần kết, trình độ xuất sắc không thua kém gì «Món quà giáng sinh»!"
"Plot twist ở phần kết thật đáng kinh ngạc!"
"Ngay cả khi không có plot twist ở phần kết, thì câu chuyện kể về một người phụ nữ ham hư vinh nhất thời mà phải trả giá cho một sợi dây chuyền, tưởng phi phàm nhưng thực ra là giả không đáng bao nhiêu tiền trong suốt nửa phần đời còn lại cũng đã rất đặc sắc rồi!"
"Phần kết chính là dùng bút điểm mắt vẽ rồng, đưa toàn bộ câu chuyện lên một tầm cao mới!"
"Lần đầu tiên có một truyện ngắn thể hiện cái giá phải trả cho việc ham hư vinh một cách tinh tế như thế!"
"Đối mặt với câu chuyện này, Phùng Hoa chắc chắn cũng không chịu nổi!"
"Trước kia, ta còn đánh giá thấp Sở Cuồng... Chúng ta kinh hồn bạt vía một trận, cũng không biết người mạnh nhất đã ở trong tay!"
"Xét về danh tiếng và lý lịch, Phùng Hoa hoàn toàn đánh bại Sở Cuồng, nhưng nếu so về truyện ngắn thì khó có thể nói được rồi."
"Giám đốc, chúng ta có lẽ có thể chiến đấu một trận ác liệt rồi!"
"..."
Mọi người nhìn về phía Hàn Tể Mỹ.
Hàn Tể Mỹ vẫn là người bình tĩnh nhất.
Moi người đều không khỏi khâm phục tâm tính của vị giám đốc này, không hổ danh là người làm lãnh đạo, núi thái sơn trước mắt sụp đổ mà mặt vẫn không biến sắc.
Nếu như không phải dùng quá nhiều sức thì móng tay giả màu đỏ tinh xảo của Hàn Tể Mỹ cũng sẽ không bị gãy xuống.
"Chuẩn bị nghênh chiến đi." - Hàn Tể Mỹ bình tĩnh giấu móng tay giả, đè nén nội tâm dâng trào, nói:
"Trọng điểm tuyên truyền lần này là tác phẩm «Dây chuyền»!"
"Đã rõ!"
Mọi người đồng thanh đáp lại.
Buổi tối hôm đó, ở trang chủ văn học của bộ lạc đã xuất hiện một banner rất lớn, tuyên truyền khẩu hiệu:
[Kiệt tác mới nhất của tác gia Sở Cuồng sắp ra mắt, bạn đã sẵn sàng chưa?]
Biểu ngữ tuyên truyền chiếm đến một phần tư trang chủ.
Đây là chủ đề long trọng nhất từ trước đến nay mà bộ phân văn học của Bộ Lạc đề cử.
Sau khi nhấp vào chủ đề đó, ngay lập tức có thể thấy vô số đánh giá của các biên tập trong bộ phận văn học về tác phẩm này, tất cả đều là những đánh giá khen ngợi, toàn bộ nhận xét của các biên tập viên đều giống như fan đang khen idol của mình, kèm thêm phần giới thiệu qua về các tác phẩm của Sở Cuồng.
Việc tuyên truyền này không ngoài dự liệu đã thu hút được rất nhiều sự chú ý.
"Tuyên truyền như này cũng thật lớn, mạo muội hỏi một câu, Sở Cuồng là ai vậy?"
Bình luận này nhìn một cái liền biết chính là người tỉnh Tề gửi tới.
Một số cư dân mạng của Tần Châu bên này giới thiệu:
"Sở Cuồng là một tác gia mới rất lợi hại, có thể coi như một người mới nổi trong lĩnh vực truyện ngắn, ngươi có thể xem tác phẩm trước đây của hắn, cá nhân ta đề cử «Món quà giáng sinh», trong lòng ta tác phẩm này là một trong ba tác phẩm kinh điển nhất lịch sử!"
"Sở Cuồng quả thật lợi hại, nhưng đãi ngộ tuyên truyền như thế này, có phải có chút thái quá hay không?"
"Sự kiện tháng ba của bộ phận văn học có tên là 'Mộng bút sinh hoa', có không ít tác gia hàng hiệu tham gia, nhưng thế này có vẻ Sở Cuồng mới là vị đại lão cấp cao nhất, trực tiếp cùng Phùng Hoa lão sư của Blog bên kia đối chiến bình đẳng rồi."
"Sở Cuồng so với Văn Đạt lão sư còn cao hơn?"
"Bộ phận văn học của Bộ Lạc bên này hẳn là sẽ đãi ngộ với Văn Đạt, Trầm Công Phượng hoặc Nguyệt Mai lão sư giống như đãi ngộ dành cho Phùng Hoa lão sư đi."
"..."
Giống như đang bày binh bố trận.
Ở nền tảng Blog, Phùng Hoa là vượt trội nhất, nhóm tác giả truyện ngắn bên đó rõ ràng là do Phùng Hoa dẫn đầu về địa vị và thực lực.
Còn về bộ phận văn học của Bộ lạc lại do Sở Cuồng dẫn đầu, đương nhiên sẽ khiến cho độc giả cảm thấy khó hiểu.
Bộ phận văn học bên này cũng có rất nhiều lão sư lợi hại.
Người dẫn đầu được tuyên truyền là ai thì cũng không nên là Sở Cuồng chứ, mặc dù Sở Cuồng đã hoàn toàn không còn là người mới trong lĩnh vực truyện ngắn, thêm nữa hắn cũng quả thật có một vài tác phẩm xuất sắc, nhưng điều này cũng không thể che giấu sự thật rằng hắn mới gia nhập vào lĩnh vực này chưa được bao lâu.
"Không thể không nói điều này khiến ta thực sự rất mong đợi."
"Tác phẩm mới của Sở Cuồng thật sự tốt đến mức có thể cạnh tranh với Phùng Hoa sao?"
"Đó chính là một trong ba đầu tàu đấy!"
"Hi vọng bộ phận văn học của Bộ Lạc không phải là tự biên, tự diễn, làm một trận thế lớn như vậy mà cuối cùng chất lượng không ra gì thì thật đáng xấu hổ."
"..."
Không còn gì nghi ngờ, sự mong đợi của độc giả quả thực tăng lên rồi, chỉ là độc giả cũng khó tránh khỏi hơi do dự, không biết bộ phận văn học của Bộ Lạc có phải là đang chơi đùa một trận hay không.
Ngược lại.
Về phía Blog bên này, đúng là cũng cảm thấy có mấy phần kinh sợ, nếu như Bộ Lạc bên kia không có niềm tin chắc chắn, liệu có bố trí một cuộc tuyên truyền lớn đến như vậy không?
"Bọn họ không sợ tác phẩm mới ra mắt không đạt được như kỳ vọng của độc giả sao?"
"Ta bị dọa sợ đến mức phải vội vàng đọc lại một lần bản thảo của Phùng Hoa lão sư để tự an ủi."
"Đoán không chừng Phùng Hoa lão sư cũng cảm thấy kỳ quái đi, bộ phận văn học của Bộ Lạc dựa vào cái gì mà lại làm như vậy?"
"Đại khái thì các tác phẩm của Sở Cuồng quả thật không tệ, ta cảm thấy Sở Cuồng có tiềm lực rất lớn, trước đây còn muốn kéo hắn tới, nhưng đáng tiếc là ta không tìm được phương thức liên lạc của Sở Cuồng."
"Có Phùng Hoa lão sư là đủ rồi."
"..."
Nói chung, Blog vẫn khá yên tâm.
Cũng không phải xem thường Sở Cuồng, mà là bọn họ rất có lòng tin đối với Phùng Hoa!
Mà lúc này.
Nhóm tác gia văn học của Bộ Lạc bên này cũng rất kinh ngạc, rất nhiều người thảo luận vấn đề này trong nhóm, ví dụ như mấy vị có tiếng nói trong cuộc đều bày tỏ ý kiến của mình...
Nguyệt Mai: "Chủ lực tuyên truyền cho Sở Cuồng?"
Trầm Công Phương: "Ta còn nghĩ sẽ là Văn Đạt lão sư."
Văn Đạt: "Nhất định là có lý do, đợi kết quả thôi, ta rất mong chờ vào Sở Cuồng, nhưng vạn nhất hắn thực sự bị Phùng Hoa lão sư đánh bại thì sao đây?"
Thì cũng chẳng có gì bất mãn.
Trước nay, ai đối đầu với Phùng Hoa cũng đều thua.
Nếu như Sở Cuồng bị đánh bại, vậy chỉ có thể thể hiện một điều, chính là bộ phận văn học của Bộ Lạc cảm thấy trong các bản thảo lần này, tác phẩm của Sở Cuồng là tác phẩm ưu tú nhất!
Cho nên so với bất mãn, chẳng bằng nói mọi người càng tò mò về bản thảo của Sở Cuồng rốt cuộc tốt tới trình độ nào hơn?.
Mang theo sự hiếu kỳ của rất nhiều người, cuối cùng cũng đã đến tháng ba như đã hẹn.
Đối với người bình thường mà nói, cái tháng ba này cũng không có gì ly kỳ.
Nhưng đối với những người yêu thích truyện ngắn mạng mà nói đây quả thật là một trận cuồng hoan hiếm có.
Đúng.
Ngay sau khi trời rạng sáng, bộ phận văn học của Bộ Lạc và Blog lần lượt đăng các tác phẩm mới của những vị tác gia nổi tiếng, lượng truy cập trên cả hai nền tảng này đột nhiên tăng chóng mặt!
Mà trong số những tác phẩm này, phần lớn độc giả đều không chờ đợi được mà mở tác phẩm của Phùng Hoa ra!
Long Phi là một người yêu thích truyện ngắn mạng.
Mà một thân phận khác của Long Phi chính là fan của Sở Cuồng!
Hắn đương nhiên biết văn học của Bộ Lạc và Blog đang đánh lôi đài, cũng biết văn học của Bộ Lạc sẽ phát hành tác phẩm của Sở Cuồng lão sư, hơn nữa còn để cho Sở Cuồng lão sư trực tiếp đối đầu với Phùng Hoa - một trong ba đầu tàu trong lĩnh vực truyện ngắn mạng.
Là một fan đương nhiên Long Phi rất chú ý đến chuyện này.
Hắn trước tiên xem qua tác phẩm của Phùng Hoa.
Long Phi cảm thấy hành động của mình có vài phần ý đồ thăm dò trong lòng địch.
Tác Phẩm của Phùng Hoa lão sư tên là «Thay đổi sắc mặt».
Mở đầu câu chuyện không có gì đáng ngạc nhiên, chẳng qua cũng chỉ là một vụ án bình thường mà thôi, một người tuần tra đã tiếp quản vụ án đó.
Vốn là một con chó không có dây xích cổ đã cắn bị thương một người đi đường.
Người tuần tra dĩ nhiên muốn vì người bị hại chủ trì công đạo, vì vậy hắn hỏi han tình hình, sau đó chuẩn bị bắt chủ nhân của con chó phải trả giá thật lớn.
Kết quả có một người qua đường nói, con chó này là của một vị tướng quân.
Người tuần tra bỗng nhiên mặt biến sắc, sau đó hắn liền khẳng định rằng, đó chính là vấn đề của người đi đường, hơn nữa người đó còn đá bị thương con chó, đây là hành vị gây tổn thương cho động vật, là phạm pháp!
Tiếp theo lại có một người qua đường nói, con chó đó không phải là của tướng quân gia.
Sắc mặt của người tuần tra lần thứ hai thay đổi, liền quyết định giết chết con chó.
Sau đó lại có người nói, con chó này mặc dù không phải của tướng quân gia, nhưng là anh trai của tướng quân nuôi dưỡng.
Sắc mặt của người tuần tra lần thứ ba thay đổi.
Lập trường của hắn theo cách nói của người đi đường mà sửa lại liên tục.
Tới phần kết, vị tướng quân gia vừa tới đón con chó đi.
Kết quả con chó bất ngờ bứt khỏi tay chủ nhân và lao vào cắn một cái trên đùi của người tuần tra.
Người tuần tra lại tức giận mắng người đi đường đầu tiên bị con chó cắn, hắn cho rằng là người này đã chọc giận khiến con chó mất kiểm soát rồi!
Câu chuyện kết thúc ở đây.
Một câu chuyện rất ngắn, chỉ khoảng 3000 chữ, nhưng ngôn từ miêu tả lại rất thú vị, nhất là mầy lần thay đổi sắc mặt của người tuần tra, thêm vào đó lập luận sắc sảo đã giúp khắc họa sâu sắc hơn bộ dạng bắt nạt kẻ yếu của hắn.
Ở phần kết, con chó cắn bị thương người tuần tra, càng làm cho người ta cảm thấy buồn cười nhưng đồng thời cũng có vài phần đáng suy ngẫm.
Long Phi đọc cẩn thận, tỉ mỉ một hồi lâu, cuối cùng vẫn không khỏi có vài phần cảm khái.
Câu chuyện này thực sự rất khéo!
Phùng Hoa không hổ là một trong ba đầu tàu.
Rõ ràng, nội dung cốt truyện rất đơn giản, lại chỉ cần thông qua số lần thay đổi sắc mặt của người tuần tra mà phát huy được nghệ thuật châm biếm!
Một câu chuyện như vậy lại khiến cho Long Phi nhớ lại tác phẩm trước đây của Sở Cuồng «Cái chết của viên tiểu lại».
Cũng là nghệ thuật châm biếm, kỹ năng của Phùng Hoa hoàn toàn không kém gì Sở Cuồng!
Long Phi thậm chí cảm thấy câu chuyện này còn hay hơn một chút.
Đặc biệt cộng thêm thân phận và địa vị trong nghề của Phùng Hoa, hắn sử dụng loại nghệ thuật châm biếm này càng khiến cho người đọc dễ dàng có suy nghĩ sâu xa hơn, sau đó càng suy nghĩ lại càng thấy được dư vị vô tận.
"Lợi hại!"
Long Phi không thể không khen ngợi, chỉ là sau khi khen ngợi, Long Phi không khỏi thay Sở Cuồng lau vệt mồ hôi.
Truy cập vào bộ phận văn học của Bộ Lạc.
Long Phi mở ra tác phẩm mới của Sở Cuồng, truyện này tên là «Dây chuyền».
Vừa xem tựa đề tác phẩm, trong lòng Long Phi vừa nghĩ:
"Sở Cuồng lão sư vẫn còn trẻ, chỉ cần tác phẩm của hắn không chênh lệch quá xa với tác phẩm của Phùng Hoa lão sư, vậy xem như bại trên thế thắng rồi!"
Dù sao đối phương cũng là một trong ba đầu tàu.
Nhưng khi gần đọc đến phần kết của câu chuyện, tâm tình của Long Phi đã dần dần dịu lại.
Đó là một sự trùng hợp tuyệt vời.
Sở Cuồng lão sư cũng sử dụng nghệ thuật châm biếm, trọng điểm châm biến là vật chất và hư vinh, so với «Thay đổi sắc mặt» của Phùng Hoa lão sư, câu chuyện này có vẻ mạnh hơn một chút.
Nhưng vẫn thiếu chút nữa...
Đại não của Long Phi bỗng nhiên kẹt cứng, bởi vì hắn đã nhìn thấy câu nói cuối cùng trong tác phẩm «Dây chuyền», trong nháy mắt toàn bộ câu chuyện lập tức mở ra một sự đảo ngược to lớn!
Cùng lúc đó.
Trong máy vi tính của Long Phi đang treo có một nhóm fan, trong nhóm có một tên fan não tàn còn thích Sở Cuồng hơn Long Phi, gửi một bao tiền lì xì vào nhóm với lời nhắn:
"Sở Cuồng, vĩnh cửu Đại thần!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận