Toàn Chức Nghệ Thuật Gia
Chương 24: Ngư Long Vũ
Buồn cười là. Lâm Uyên thật hiểu mình đang thiếu một bài hát cấp bậc gì sao?
Cảm động là, khẳng định hắn muốn giúp mình giải quyết phiền não như vậy, muốn giúp mình một tay.
Trong ngành âm nhạc nhiều năm chìm nổi, Triệu Ngọc đã quen với nhân tình ấm lạnh. Cho nên biết cái gì mới thực sự là chân quý.
Vô luận có phải tác phẩm tiêu biểu hay không, người nhạc sĩ tặng mình một ca khúc, cũng giống như trao đi hài tử bảo bối của bản thân, sợ nó sẽ bị khinh thường.
Nào có ai sẽ đem một tác phẩm như vậy đơn giản đưa ra như quà cảm ơn bữa cơm?
Lâm Uyên dám nói thế, Triệu Ngọc lại không thể đơn giản nghĩ như thế. Lúc này trọng yếu, có phải là nên nghe xem cấp bậc tác phẩm có đến cấp độ bài hát tiêu biểu? Không phải trọng yếu rồi!
Coi như ca khúc này của Lâm Uyên không thể giúp được chính mình, thì cũng đâu có sao. Chỉ cần hắn có tâm ý như vậy, chỉ cần hắn cứ thế duy trì, đáng giá được chính mình trân trọng.
Nở nụ cười lặng lẽ mà ấm áp.
Triệu Ngọc đeo lên tai nghe, mở ra email, mở lên thiện ý của chàng trai trẻ tuổi dành cho mình, được đặt tên «Dịch Nhiên Dịch Bạo Tạc».
"Ha ha..." – Đoạn mở đầu ca khúc kia đều là âm thanh điện tử quen thuộc tổ hợp lại, để cho Triệu Ngọc cười một tiếng. Lần trước bản «Sinh như Hạ hoa» lần đầu tiên gửi cho mình cũng là như vậy.
Ba phút hai mươi giây của ca khúc rất nhanh trôi qua. Nhưng khi nghe xong bài hát, biểu tình trên mặt Triệu Ngọc hơi thay đổi. Nàng theo bản năng lại replay bài hát một lần.
Vẫn là 3 phút 20 giây, nhưng lần này, thời gian tựa như dài hơn rất nhiều.
Nghe xong lần thứ hai, Triệu Ngọc đứng lên, gần như muốn đuổi theo Lâm Uyên đã sớm rời đi kia. Nhưng bước chân nàng chỉ hơi nhấc một chút, nàng dừng lại, cúi đầu nhìn bữa trưa mà hắn đã ăn một nửa, lẩm bẩm nói:
"Ngươi gọi đây là quà cảm ơn cho một bữa cơm sao."
"Êy, Tiểu Triệu, nghĩ gì xuất thần như vậy?"
Lão Chu cũng đi qua phòng ăn, liếc mắt liền thấy Triệu Ngọc đang đeo tai nghe đứng đó, biểu tình phức tạp.
"A." – Lão Chu bỗng nhiên nghĩ tới: "Còn đang phiền lòng vụ ký hợp đồng với người quán quân năm nay của «Thịnh Phóng» sao? Đừng nóng, ta quay về giúp ngươi tìm thêm vài bài hát thử xem sao. Ban soạn nhạc nhân tài đông đúc, luôn có thể có biện pháp."
"Ta nghĩ, cũng không cần nữa."
Triệu Ngọc nghiêng đầu tháo tai nghe xuống.
Lão Chu sửng sốt: "Tại sao lại không cần?"
Triệu Ngọc khẽ mỉm cười: "Sau này ngươi sẽ biết."
Lão Chu bật cười:
"Còn chơi vòng vo với ta, cũng được, nói với ngươi một tin tức tốt đi. Lâm Uyên thật đúng là một thiên tài, hắn vừa mới tới ban soan nhạc liền hoàn thành một hợp đồng năm triệu! Ngươi xem, mười mấy nhạc sĩ vương bài cũng không thể thỏa mãn yêu cầu đơn hàng, hắn vừa ra tay liền xong rồi!
Hơn nữa chất lượng bài hát của hắn viết kia thật là tuyệt. Bằng vào ta kinh nghiệm nhiều năm nhận xét, bài hát này bạo hỏa tỷ lệ vô cùng cao!
Đây là hạt giống tốt ngươi gửi gắm cho ta, Chu ca thiếu ngươi một phần ân tình!"
Miệng của Triệu Ngọc khẽ nhếch lên. Giờ phút này trong đầu nàng có ý nghĩ duy nhất là:
Ta lúc đầu rốt cuộc đã ký hợp đồng với dạng quái vật gì?.
Ba giờ chiều.
Trong một tửu điếm tại nơi nào đó ở Tần Châu.
Triệu Doanh Cát – tổng quán quân «Thịnh Phóng» năm nay – mặt đầy buồn rầu: "Những ngày qua tam đại công ty giải trí đều phát đến nhiều bài hát như vậy, làm sao lại một bài để ta hài lòng cũng không có?"
"Ngươi không phải nói «Sơn Hải» cũng không tệ sao." – Biểu muội Triệu Doanh Cát, Chu Hiểu Lệ lên tiếng.
Trở thành tổng quán quân «Thịnh Phóng» năm nay, sau đó các công ty giải trí liên lạc với Triệu Doanh Cát thực sự quá nhiều, nên Chu Hiểu Lệ tạm thời làm người đại diện cho nàng. Xử lý một chút quan hệ bên ngoài, cũng may không gặp chuyện gì quá khó khăn. Chu Hiểu Lệ bình thường chỉ cần giúp nghe điện thoại là đủ.
Về phần «Sơn Hải» trong miệng Chu Hiểu Lệ, chính là một ca khúc mà Huyến Lạn Ngân Hỏa đưa tới.
Triệu Doanh Cát lắc đầu: "«Sơn Hải» là không tệ, nhưng cũng chỉ không tệ mà thôi. Bài hát này chưa đến mức làm cho ta không hát không được.
Nếu như ta có tác phẩm cấp tiêu biểu, thì khi phát hành ca khúc đầu tiên, liền có thể trở thành ca khúc tiêu biểu của riêng ta, sau này chỉ cần nhắc đến bài hát này, mọi người sẽ lập tức nhớ đến Triệu Doanh Cát hát!"
Chu Hiểu Lệ nhỏ giọng nói: "Ngươi yêu cầu này có chút cao."
Triệu Doanh Cát thở dài: "Đó là ngươi không biết nghề này, trình độ thanh nhạc của ta quả thực rất tốt, mục tiêu của ta là tương lai trở thành 'Thiên Hậu', không có bài hát tốt trợ giúp, giọng có hay hơn nữa cũng vô dụng. Đừng thấy bây giờ các công ty đều đang chân thành thật ý mời ta ký hợp đồng, có khi sau khi ký xong chưa chắc họ đã lại để ý đến ta nữa. Dù sao hiện tại ta đang là tổng quán quân «Thịnh Phóng», bên nào lấy được bản hợp đồng của ta đều sẽ thắng trong cuộc đua truyền thông. Nhưng vào công ty, ngươi nói, họ có thiếu ca vương ca hậu trấn giữ hay không? Rồi năm sau thì ai là tổng quán quân đâu còn liên quan gì đến ta nữa?"
"Nói thì nói vậy" – Chu Hiểu Lệ khuyên nhủ: "Nhưng ngươi cũng không phải ăn một bữa liền mập chứ. Dù sao bài hát tốt cũng có nhiều yêu cầu, Ca vương Ca hậu đâu phải chạm một cái liền thành. Cùng đạo lý đâu phải ngươi yêu cầu người ta viết là người ta có thể viết ra tác phẩm tốt ngay cho ngươi. Huống chi gần đây, tam đại công ty giải trí gửi bài hát cho ngươi, đều là của những nhạc sĩ vương bài trong nghề, tiếng tăm lừng lẫy. Riêng phần coi trọng này đã biểu đạt ra tâm ý của ba công ty rồi."
"Nói sau đi." – Triệu Doanh Cát có chút không cam lòng.
Ngay lúc này, điện thoại của Chu Hiểu Lệ lại vang lên. Nàng lôi ra nhìn một cái, lộ ra nụ cười:
"Lúc này mới chưa bao lâu, tam đại công ty lại có vài bài hát mới gửi tới này."
Triệu Doanh Cát thờ ơ hỏi: "Bài hát của ai?"
Chu Hiểu Lệ liếc nhìn nói: "Bài hát của Huyến Lạn Ngân Hỏa gửi nhạc sĩ tên là Dương Thiểm, bên Sa Hải gửi bài của nhạc sĩ kêu Tưởng Di, Tinh mang bài hát này nhạc sĩ tên Tiện Ngư."
Dương Thiểm?
Tưởng Di?
Tiện Ngư?
Triệu Doanh Cát nhíu mày, trong đầu đã xuất hiện tin tức về ba cái tên: "Dương Thiểm cùng Tưởng Di đều là nhạc sĩ vương bài trong nghề, về phần Tiện Ngư này, là một nhạc sĩ mới xuất đạo, Tân Duệ bảng tháng trước ca khúc hạng nhất «Sinh như Hạ hoa» chính là tác phẩm đầu tay của hắn. Bất quá bài hát kia không hợp khẩu vị ta, không nghĩ tới lần này Tinh Mang lại lôi người mới ra đối phó, trước đây bất kể tác phẩm nào họ gửi đều là xuất phẩm từ nhạc sĩ vương bài nổi tiếng."
"Người mới?"
Chu Hiểu Lệ có chút lo lắng nói: "Xem ra tam đại công ty sẽ sớm đối với ngươi không kiên nhẫn. Tinh Mang liền đem một bài hát từ nhạc sĩ mới đưa tới, nếu không chúng ta hay là sớm chọn lấy một bài đi. Đây mấy bài hát, ngươi nghe trước một chút."
"Coi như thôi."
Triệu Doanh Cát mấy ngày nay liên tục bị thất vọng đả kích: "Chờ có thêm một vài bài mới nữa rồi nghe đi. Đến cuối cùng chọn lựa, bất kể kết quả ra sao ta cũng đều sẽ lựa chọn một trong ba nhà để ký hợp đồng. Một mực kéo dài cũng không tốt."
"Cũng được."
Chu Hiểu Lệ cười nói: "Đã như vậy, ta mời ngươi đi xem phim nhé. Hôm nay có chiếu bộ «Ngư Long Vũ», là chuyển thể từ truyện tranh. Ngươi không phải rất thích xem phim hoạt hình sao, bây giờ mua vé còn có thể chọn vị trí tốt một chút."
"Được, ngươi mua đi."
Triệu Doanh Cát cũng muốn đi xem phim, giải tỏa đầu óc. Gần đây liên tục nghe bài hát các nhà phát tới, hoa hoa chọn chọn đầu đều muốn phát nổ. Quả thực không được mà nói, nàng chỉ có thể cân nhắc lựa chọn bài hát «Sơn Hải» kia của Huyến Lạn Ngân Hỏa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận