Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1753. Tần Châu chiến thắng

Chương 1753. Tần Châu chiến thắng


......

Cánh tay mảnh khảnh, truyền tải linh động của con công. Vòng eo mềm mại, múa ra sự thướt tha của con công. Làn váy bay lượn, thể hiện sự lộng lẫy của con công. Mũ tinh tế, tỏa ra sự cao quý của con công.

Trên sân khấu, Vân Đồng Đồng là một con công màu xanh kiêu hãnh. Điệu múa chứa đầy hơi thở của sinh mệnh, vẻ đẹp thanh lịch của phương Đông được phô bày một cách trọn vẹn.

Đột nhiên, Vân Đồng Đồng xoay tròn cực nhanh, rồi chậm rãi ngồi xổm xuống sân khấu. Chiếc váy màu xanh lam trải rộng thành một hình tròn xung quanh nàng, nàng cúi đầu nâng cánh tay mảnh khảnh lên, từng trận rung động truyền đến ngón tay.

Nàng mỉm cười một cái, Khổng Tước chớp mắt mỉm cười. Cảm xúc hoàn toàn hoà nhập vào vũ điệu, Vân Đồng Đồng đã hoàn toàn hoá thành một cô công xinh đẹp.

Phần cuối của bài hát không có bất kỳ câu từ nào, chỉ có khúc ngâm cao lên thẳng tầng mây. Tựa như tiên âm lượn lờ không dứt, vì thế Nguỵ Hảo Vận cũng nhẹ nhàng lắc lư, tựa như bản thân nàng là một nốt nhạc.

"Ah ~"

"Ah ~"

"Ah ah ~" "Ah ah ~"

"Ah ah ~" "Ah ah ~"

Có chút cảm giác trong “Vân Cung Tấn m", khiến người ta liên tưởng đến công chúa Khổng Tước trong bộ phim truyền hình kia. Khán giả dùng ánh mắt si ngốc để nhìn về phía Nguỵ Hảo Vận lẫn Vân Đồng Đồng, cả linh hồn đều rơi vào trong tiếng hát và vũ đạo.

Khi ca sĩ kết thúc thì vũ điệu cũng dừng lại.

Màn hình lớn của sân khấu đột nhiên có con công mở màn hình, đuôi khổng lồ màu xanh, trên đó có những con mắt màu đen và màu xanh lá cây điểm xuyết, vẻ đẹp kinh tâm động phách.

Toàn bộ khán giả Lam Tinh đều đang nhìn hai người phụ nữ đứng trên sân khấu, trước hình ảnh của chú công trên màn hình tựa như đang nhìn hai vị thần.

......

Phần trình diễn đã hoàn toàn kết thúc, tiếng vỗ tay tựa như sóng biển. Vô số người đứng lên. Vẻ mặt của một số nghệ sĩ múa chân chính cũng trở nên si mê.

Còn chiến đội Yến Châu thì tinh thần hoảng hốt, cằm các Khúc phụ đều rơi xuống đất, các ca sĩ thì cảm thấy thất thần.

“Xong rồi!”

“Cái quần què gì đây?”

Nhân Nhân lão sư phụ trách vũ đạo của Yến Châu run rẩy, đương nhiên nàng hiểu rõ mình đã nhìn thấy thứ gì. Càng biết về ý nghĩa những động tác vũ đạo của Vân Đồng Đồng:

"Khổng tước gáy mộng huy hoàng

Nhuộm xanh năm tháng xông pha trận mạc

Lòng bê bối tan vào gió nồng

Gửi lại em hơi thở khàn nông

Khổng tước vũ điệu kiêu hùng

Xoè đuôi rực rỡ xung xiêng màu gấm nhung

Phủi gươm giáo ngổn ngang lên Trống Đồng

Tạc vòng vân vũ vẹn đẹp ngàn năm

Khổng tước múa điệu duyên tình

Một đôi lấp lánh trung trinh màu nước non…”

Điệu múa Khổng Tước trước đây đúng là Khổng Tước, hoặc có thể gọi là công chúa Khổng Tước. Còn bài múa mà Vân Đồng Đồng vừa thể hiện, chính là Phật mẫu đại Khổng Tước minh vương.

......

Chiến đội Trung Châu, Abigail ngồi trong phòng âm thầm xem phần đấu đầu tiên của ‘Bài hát của chúng ta’. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Abigail đã liên tưởng đến cảnh tượng nổi tiếng chỉ thuộc về Dương Chung Minh.

Giọng điệu vô cùng lắp bắp: “Hoa lệ, tuyệt trần…”

“Tuyệt đẹp.”

Abigail không thể mô tả chính xác tâm trạng của mình bằng lời nói, và hắn thậm chí còn muốn hét lên thật to rằng: "Mẹ kiếp."

......

Sở Châu, Liên Bích Thành vô cùng khinh thường vũ đạo của Tiện Ngư đã phải đứng lên, trầm mặc rất lâu.

Đây là một cuộc thi âm nhạc, phải không?

Đây không phải là một cuộc thi khiêu vũ, phải không?

Nhưng vì cảm thấy không ổn nhưng hắn lại không thể nói ra lời nhỉ?

......

Mà khu chờ biểu diễn của Tần Châu.

Lục Thịnh đã sớm không xem livestream nữa, đầu tiên là nhìn Nguỵ Hảo Vận trên sân khấu. Sau đó lại nhìn về phía Vân Đồng Đồng phía trước Nguỵ Hảo Vận. Cuối cùng thất thần nhìn Lâm Uyên, thốt ra những lời sâu tận đáy lòng:

“Xin hỏi… Bản nhạc vừa rồi… Là bản ta đã viết sao?”

Câu hỏi này chứa đựng sự nghi ngờ mạnh mẽ và sự hoang mang không thể phân biệt nổi.

"Đương nhiên." Khóe miệng Lâm Uyên nhếch lên ý cười,

Sau khi hắn lấy được khúc nhạc "Khổng Tước", liền biết điệu múa này nhất định sẽ là sự kết hợp hoàn mỹ nhất.

Lục Thịnh nhìn Lâm Uyên, tên Tiện Ngư cái gì cũng có thể làm được. Hắn thật sự làm được chuyện mọi người không làm được. Thậm chí còn dùng một điệu múa để thăng hoa bài hát đến mức cha đẻ còn chẳng nhận ra nổi.

Bài hát Khổng Tước, phối hợp với vũ điệu Khổng Tước đã khiến tất cả mọi người đều bị chinh phục.

Năm đó khi Dương Lệ Bình múa điệu khổng tước, đã càn quét khu vực Đông Nam Á vào một buổi tối mùa xuân. Sau bữa tối đó, Dương phu nhân đã trở thành nữ thần trong lòng nhiều thế hệ. Múa khổng tước đã trở thành tác phẩm mang tính biểu tượng nhất của nàng, hiện tại điệu múa này bị Lâm Uyên chuyển đến Lam Tinh, đồng thời chinh phục thế giới này.

Dù ở hiện trường hay là trước màn hình, mọi người đều đang cổ vũ Tần Châu. Mc An Hoành bước lên sân khấu, kêu gọi khán giả bỏ phiếu cho hai bên, kết quả của vòng thi này được công bố: “Chúc mừng Tần Châu.”

"Chúc mừng Tiện Ngư!”

"Chúc mừng Lục Thịnh!"

“Chúc mừng Ngụy Hảo Vận.”

“Chúc mừng Vân Đồng Đồng!”

"Chiến đội Tần Châu với tỷ lệ ủng hộ 72% toàn cầu, ngăn cản chuỗi thất bại ba lần liên tiếp, đánh bại chiến đội Yến Châu, giành được thắng lợi trong trận quyết đấu này!"

"Bài hát hay!"

“Vũ đạo cũng tốt.”

"Tác phẩm múa của Tiện Ngư lão sư một lần nữa định nghĩa là khái niệm về múa Khổng Tước của Lam Tinh. Sau này mỗi lần chúng ta nhắc đến việc múa Khổng Tước phải nói rõ là phiên bản múa truyền thống, hay là phiên bản của Tiện Ngư.”

“Thắng rồi! Tần Châu thắng!” Chiến đội Tần Châu hoan hô, cả Tần Châu đều hoan hô.

Dù chỉ là một chương trình âm nhạc, nhưng mùi thuốc súng vẫn rất nồng nặc. Khán giả các châu dù có giữ vị thế trung lập cỡ nào, thì sâu trong lòng vẫn hướng về phía chiến đội bản châu, người Tần tràn ngập khát vọng chiến thắng.

Còn ở nhà, Nam Cực bỗng nhiên nhảy lên cao, mẹ cười không khép miệng lại được. Em gái vừa uống trà sữa, vừa vui vẻ xem chương trình, chị gái lại bắt đầu vui vẻ gửi tin nhắn cho bạn bè.

“Tốt!”

“Múa đẹp quá.”

"Biên đạo múa này quả thật rất tốt, sắp đuổi kịp quảng trường chúng ta rồi, Nhưng quá tĩnh lặng, không có không khí náo nhiệt như múa quảng trường của mẹ.”

"Hả?"

"Mẹ nói không đúng sao?"

“Nhảy quảng trường là đệ nhất thiên hạt!”

"Ai nói ba ngày không đủ dùng chứ? Ai nói rằng con trai mẹ không phải đến cứu viện? Hiện tại trận này Tần Châu đã được cứu rồi đó thôi, con trai mẹ Lâm Uyên chính là đại đế.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận