Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1875. Chuyển lời

Chương 1875. Chuyển lời


Việc Ballet gây chấn động là chuyện Lâm Uyên đã dự liệu từ trước. Hắn ngồi trong nhà, không hiểu sao lại cảm thấy vui mừng. Vì từ hôm nay trở đây những vũ đạo mà Trái đất có thì Lam Tinh đều có, hầu như đều do hắn mang đến cả.

Bây giờ, Lâm Uyên đã hiểu được ý nghĩa của hệ thống, Lam Tinh vốn là một tinh cầu chưa từng phát triển những nghệ thuật này, nay lại cols thêm những tác phẩm của Trái đất, mới đạt được đến trình độ cường thịnh như hiện nay, đây chính là sự giao lưu giữa hai tinh cầu sao?

Ở Lam Tinh có hắn trở thành người môi giới, nhưng ai có thể đưa những nghệ thuật tràn đầy sức quyến rũ từ Lam Tinh đến với Trái đất xa xôi chứ? Không nghĩ quá nhiều về chuyện này nữa, dù gì cũng không liên quan đến hắn.

Trên thực tế Lam Tinh không chỉ phát triển tốt nghệ thuật. Người hiểu kiến thức cũng phải rất rộng, nhất là cơ quan chính phủ hiệp hội nghệ thuật.

Không hề có sự trì hoãn nào cả, ngay khi ballet xuất thế thì cùng ngày hôm đó Lâm Uyên đã chính thức đăng đỉnh bảng vũ đạo Lam Tinh.

Bảng danh sách được cập nhập thì Mai Tiểu Ca đã chuyển tiếp video múa ballet của Lâm Uyên rồi nói hai chữ: “Đã phục.”

Khoảng cách Lâm Uyên đăng đỉnh văn học và đăng đỉnh vũ đạo, chỉ có một ngày mà thôi. Thế nhưng cảm giác hắn mang lại cho người ta vô cùng thong thả, chẳng cần tốn nhiều công sức là mấy.

“Đệ nhất song bảng.”

"Quả nhiên hiện tại mỗi một bước hắn đi đều sáng tạo lịch sử!"

"Hiện tại đã đệ nhất song bảng, đệ nhất tam bảng chắc sẽ không xa nữa?”

“Nếu như bảng điện ảnh cũng có thể đăng đỉnh thì tốt quá, vậy thì Lâm Uyên sẽ hù chết người ta với thành tích đệ nhất tứ bảng.”

“Bảng điện ảnh hơi xa vời, trước tiên không nhắc đến nó.”

“Mới tiến vào top 20 thôi, quá thấp rồi.”

“Hiện tại, ta muốn nhìn thấy Ngư phụ đăng đỉnh bảng âm nhạc.”

“Ảnh Tử thua rồi.”

“Trước đó Lâm Uyên và Ảnh Tử đều một mình bá chiếm một lĩnh vực.”

“Bây giờ Lâm Uyên lại thống trị tận hai lận.”

“Có khả năng nào không? Trong tương ấy, có khi nào Ngư phụ sẽ xông vào bảng hội hoạ, pk với Ảnh Tử chẳng?”

“Dù Ngư phụ có yêu nghiệt đến mức nào thì ta cũng không cho rằng hắn am hiểu hội hoạ đâu.”

"Ha ha ha các ngươi cũng có gan nghĩ như vậy sao?"

"Ảnh Tử: So những cái khác thì ta thua, nhưng so về hội hoạ thì Lâm Uyên phải xách giày theo ta cũng không kịp.”

Nếu như hắn tính luôn cả thân phận Ảnh Tử, vậy thì sẽ là đệ nhất tam bảng rồi.

Trong lòng Lâm Uyên có kế hoạch: “Trong những bảng xếp hạng của Lam Tinh, chỉ còn bảng âm nhạc và phim ảnh là chưa đăng đỉnh. Cái sau có thể thả lỏng một chút vì nhiệm vụ tuổi thọ không nhắc đến phim ảnh.”

Mục tiêu của Lâm Uyên rất rõ ràng, năm nay phải hạng 1 bảng âm nhạc Lam Tinh. Đăng đỉnh thành công, tuổi thọ liền đến tay. Nhất định là vị đệ nhất bảng âm nhạc kia sẽ không hiểu ra được lý do mà hắn liều mạng muốn đấu với ngài ấy.

Nghĩ tới đây Lâm Uyên gọi điện cho Dương Chung Minh, nói ngay vào điểm chính: "Thầy có quen biết Tần Chân sao?"

"Biết." Dương Chung Minh tò mò nói: "Ngươi muốn tìm hắn?"

Lâm Uyên ừ một tiếng: "Ta muốn đăng đỉnh bảng âm nhạc Lam Tinh."

Dương Chung Minh cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, trong giọng điệu ẩn chứa ý cười thản nhiên: “Xem ra ngươi đã chuẩn bị xong, cách đây ba tiếng Tần Chân có gọi điện cho ta. Hắn nói lúc nào cũng có thể đối chiến với ngươi, địa điểm là đại kịch viện ở Trung Châu, dùng tác phẩm giao hưởng. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi một câu, nếu không lấy ra được một bản nhạc như ‘Bản giao hưởng định mệnh' thì tạm thời ngươi đừng đánh nhau với hắn.”

Nhà hát lớn Trung Châu là một trong năm đại sảnh âm nhạc lớn nhất Lam Tinh. Cũng là sân khấu có phong cách lớn nhất, cũng là nơi chứng kiến nhiều trận giao chiến đối quyết trong giới âm nhạc nhất. Lâm Uyên không ngờ rằng, Tần Chân thật sự tiến thêm một bước về phía mình.

Hít sâu một hơi, Lâm Uyên nghiêm túc mở miệng nói: "Vậy hai tháng sau đối chiến đi, trong hai tháng này để ta chuẩn bị một chút."

"Có lòng tin không?"

"Có một chút."

"Vậy ta rửa mắt mà đợi, lát nữa sẽ gọi điện thoại báo cho hắn biết."

"Cám ơn thầy."

"Có được tiếng thầy này của ngươi là đủ rồi.” Dương Chung Minh nhếch miệng lên.

Sau khi hắn cúp máy, liền gọi điện cho Tần Chân. Đều là những khúc phụ đỉnh cấp thế giới, ngày thường cũng có liên hệ qua lại với nhau.

Điện thoại được kết nối, Dương Chung Minh trực tiếp nói với Tần Chân: "Hai tháng sau, tại đại kịch viện Trung Châu, quyết đấu bằng giao hưởng, hắn chờ đợi ngươi."

Giọng nói của Tần Chân rất trầm ổn: "Là ta chờ hắn ta.”

"Có lòng tin như vậy? Đọc tin tức chưa? Mấy ngày nay hắn đã giành được hạng 1 cả hai bảng văn học và vũ đạo đó."

Trong giọng nói của Dương Chung Minh lộ ra mấy phần kiêu ngạo.

Tần Chân cười: "Có quan hệ gì với ta sao?"

"Ngươi không sợ?"

"Ngươi và Russell kết hợp mà ta còn không sợ, ta sợ hắn làm cái gì?"

"Có lẽ hắn còn mạnh hơn cả ta và Russell cộng lại.”

"Tại sao ta cảm giác ngươi có lòng tin như vậy chứ? Người ngoài đều truyền miệng rằng hắn và ngươi có quan hệ thầy trò, là thật hay là giả?”

"Hắn gọi ta một tiếng thầy."

"Rất nhiều người gọi ngươi là thầy.”

"Hắn không giống thế."

"Nếu như hắn thắng ta, có phải ngươi sẽ nói ta còn không bằng học trò của ngươi ư?”

“Có lẽ sẽ nói vậy, nhưng ta nhất định sẽ không quên thêm một câu, người làm thầy như ta cũng không bằng hắn.”

"Ngừng đi." Tần Chân bĩu môi: "Ấu trĩ."

Dương Chung Minh nói: "Trước tiên dùng cách như vậy thắng ngươi cũng không tệ, đợi ngươi thua bởi hắn, chúng ta lại thảo luận về hạng hai?”

"Thế nào, ngươi còn muốn thầy trò kết hợp vùi dập ta sao?"

"Nếu chuyện này thành công, ngươi không cảm thấy nó sẽ trở thành huyền thoại của giới âm nhạc à?”

"Ha ha." Tần Chân cúp điện thoại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận