Toàn Chức Nghệ Thuật Gia
Chương 61: Piano
Nghỉ đông chính thức kết thúc, sinh viên các trường đại học lục tục quay lại Tô Thành, trong đó tự nhiên bao gồm các sinh viên học viện nghệ thuật Tần Châu.
Tạm thời ngừng các công việc trên tay, Lâm Uyên trở về sân trường sinh hoạt.
Đây là học kỳ mới, thời khóa biểu của Lâm Uyên nhiều thêm một môn chuyên ngành. Nhưng môn chuyên ngành này, đối với cá nhân Lâm Uyên còn khá hữu hảo – Piano.
Hệ soạn nhạc, học sinh không cần thiết phải tinh thông đủ loại nhạc cụ, nhưng có một số nhạc khí trọng yếu mà sinh viên không thể không biết, trong đó đàn dương cầm.
Ở trường, Lâm Uyên không thể nghi ngờ là một học sinh giỏi.
Mặc dù hệ thống mở cho hắn trình độ đàn dương cầm chuyên nghiệp, nhưng Lâm Uyên vẫn ngoan ngoãn xuất hiện ở phòng học môn chuyên ngành về đàn dương cầm.
Không chỉ vì điểm số, cũng bởi vì lần trước có người nói trình độ của hắn nát. Cho nên hắn suy nghĩ có thể mượn cơ hội này để nâng cao một chút hay không.
"Các vị."
Giáo viên dạy đàn dương cầm là nam giới, người mặc dù không cao nhưng có dung mạo rất đẹp trai. Để tóc dài, bện cái đuôi sam nhỏ, rất có phong độ nghệ thuật gia, cũng làm một tấm gương không tốt cho các sinh viên.
Rõ ràng trường học không ủng hộ sinh viên nam để tóc dài như vậy.
"Các ngươi là sinh viên hệ soạn nhạc Tần Nghệ, hẳn đại đa số đều có cơ sở nhất định về đàn dương cầm, thậm chí trình độ không tệ.
Cho nên nghe được học kỳ này nhiều hơn một môn piano, khả năng rất nhiều người trong các ngươi, đã không chờ được muốn ở trước mặt các bạn học biểu diễn một lần cầm kỹ rung động lòng người chứ?"
Đây là lời mở đầu tiết học của giáo viên đàn dương cầm. Chỉ là câu nói đầu tiên đã nói trúng lời trong lòng của rất nhiều sinh viên. Sau đó hắn tự giới thiệu bản thân:
"Tên ta là Hoàng Bản Vũ, các ngươi có thể gọi là Hoàng lão sư, sau này ta sẽ là giáo viên đàn dương cầm của các ngươi."
Năm mươi người trong lớp vỗ tay.
Hoàng Bản Vũ khẽ mỉm cười: "Ở tiết học đầu tiên của lớp piano hàng năm, các sinh viên đều cho là mình rất được. Thu hồi lại những ý tưởng đó của các ngươi. Đừng cho rằng bản thân có chút kỹ năng cơ bản thì có thể đem giờ học của ta không coi ra gì. Trong trường này ngoại trừ Cố Tịch là ta tự nhận không dạy nổi, còn lại toàn bộ các ngươi nên thật thà học tập, bởi vì trình độ của các ngươi còn kém xa!"
Một màn hạ mã uy.
Hoàng Bản Vũ ngồi ở trên bục giảng lười biếng nói: "Tri thức lý luận các ngươi đã học qua ở học kỳ trước rồi, bây giờ chúng ta sẽ dạy về thực hành. Liền từ tương đối đơn giản bắt đầu đi, thuận tiện thỏa mãn tâm tư muốn thể hiện của vài người trong đây,
«Tần khúc» có thể chứ?"
Bọn sinh viên nhao nhao gật đầu.
Tuyệt đại đa số người bắt đầu tiếp xúc Piano, học đánh các bài tương đối phổ biến. «Tần khúc» chính là một trong những bài kinh điển phổ biến mà mọi người làm quen khi bắt đầu học đàn dương cầm.
"Rất tốt." – Hoàng Bản Vũ nhàn nhạt nói:
"Vậy chúng ta trước hết tìm người đàn một chút «Tần khúc», các ngươi không phải muốn thể hiện sao, cho các ngươi cơ hội."
Loạch Xoạch!
Phía dưới một đám người nhấc tay. Khóe miệng của Hoàng lão sư nhấc lên, hắn liền thích dáng vẻ đám sinh viên này muốn tranh nhau lên thể hiện. Đây là sáo lộ của Hoàng Bản Vũ trước khi bắt đầu tiết học đầu tiên:
Trước tìm một tên tự nhận là trình độ đàn dương cầm không tệ lên biểu diễn. Chờ người sinh viên này đàn xong chuẩn bị hưởng thụ các đồng học sùng bài, giáo viên khích lệ, chính mình lại từ góc độ chuyên môn đem từng cái khuyết điểm của hắn lựa ra, hung hăng đả kích lòng tin của đám sinh viên này. Để cho chúng minh bạch, nguyên lai trình độ của chúng cũng không lợi hại như chúng vẫn tưởng.
Chậc chậc.
Nhìn cả lớp nhiều kích động này, quá dư thừa adenaline đi. Phỏng chừng cũng có chủ ý muốn trước mặt các bạn học tinh tướng một phen chứ?
Nhất là sinh viên ngồi hàng đầu giơ tay toàn bộ. Dạy học nhiều năm, chút tâm tư đó của họ Hoàng Bản Vũ đã quá rõ ràng. Trên thực tế sinh viên ngồi hàng đầu, đều có ý muốn tranh một lần thể hiện trình độ piano của bản thân.
Ôi?
Hoàng lão sư bỗng nhiên chú ý tới, ở giữa sinh viên hàng thứ nhất, lại có một người không nhấc tay?
Hoàng Bản Vũ nhìn về phía Lâm Uyên, bất kể là từ góc độ 'không nhấc tay' hay là từ góc độ 'ngoại hình' thì đều giống hạc giữa bầy gà, không muốn chú ý cũng khó.
Không nhấc tay là phản sáo lộ sao?
Thông minh quá sẽ bị thông minh hại đó nhóc, liền chọn ngươi làm quỷ xui xẻo đi. Hoàng Bản Vũ nhìn về phía người không nhấc tay hỏi: "Ngươi biết không?"
Lâm Uyên lễ phép trả lời: "Có biết một chút."
Quả nhiên là phản sáo lộ, rõ ràng biết cũng không nhấc tay. Trong khi tất cả mọi người đều xung phong, ngươi thành công thu hút chú ý của ta.
Hoàng Bản Vũ nói: "Vậy ngươi tới đàn thử một chút?"
"Được thôi."
Lâm Uyên không tình nguyện đứng dậy. Hắn cảm thấy người giáo viên này rất kỳ quái. Cả lớp học tám mươi phần trăm sinh viên đều giơ tay, hắn hết lần này tới lần khác lại gọi chính mình không nhấc tay đi lên.
"y..."
Những sinh viên khác thấy mình không được chọn, có chút thất vọng bỏ tay xuống.
Lâm Uyên ngồi trước đàn dương cầm. Hắn đã học qua «Tần khúc» cho nên quả thật biết đàn. Nhưng bài này vì quá phổ biến nên có rất nhiều phiên bản, nếu giáo viên không chỉ định bản nào, vậy Lâm Uyên dứt khoát chọn đàn phiên bản mà mình yêu thích nhất.
Mười ngón tay mở ra.
Tay trái dứt khoát, tổ thứ nhất hợp âm trọng trọng vang lên, mạnh mẽ có lực. Ngay sau đó tay phải của Lâm Uyên đuổi theo, mười ngón tay nhảy nhót trên phím đàn.
"Diễn phiên bản «Tần khúc» trọng?" – Hoàng Bản Vũ nhíu mày. Bài nhạc này phiên bản rất nhiều, nhưng hắn lại chọn một bản có độ khó cực cao, bản này liền ngay cả mình cũng không dám khẳng định chắc chắn đàn tốt.
Lâm Uyên đắm chìm trong trạng thái biểu diễn. Người lắc lư theo nhịp điệu, từng âm thanh vang lên như mũi tên đầy trời, mạnh yếu rõ ràng, êm dịu nặng nề xen kẽ, không chút nào đột ngột.
Biểu tình của Hoàng Bản Vũ dần dần thay đổi.
Nhạc khúc đã qua đệ thập đoạn, dưới ngón tay Lâm Uyên, âm thanh vang lên đầy mượt mà trôi chảy, cơ hồ không có bất kỳ một âm sai lạc. Bên trong ngược lại xuất hiện qua một chút dính âm, nhưng những âm dính với nhau này, Hoàng Bản Vũ biết chính mình cũng không có biện pháp tránh được.
Kỹ năng biểu diễn thành thục.
Những âm phù nhỏ được Lâm Uyên xử lý vô cùng nhẵn nhụi, rõ ràng. Phân chia đoạn cùng các động tác nhỏ hoàn mỹ giải thích, phác họa ý cảnh của tác phẩm.
Không chỉ có Hoàng Bản Vũ, ngay cả sinh viên ở dưới cũng không nhịn được trừng lớn con mắt. Một ít bạn nữ ánh mắt nhìn về phía Lâm Uyên càng có chút long lanh.
Một đoạn cuối cùng.
Trưởng âm vang lên, sinh viên biết bản nhạc này đều hiểu rằng đây là phần kết của nhạc khúc, cũng là bộ phận thương cảm nhất.
Không cam lòng.
Tiếc nuối.
Tâm tình xuyên thấu qua phím đàn truyền đạt bằng thanh âm. Hai cánh tay Lâm Uyên giơ lên đung đưa qua lại, biên độ thật nhanh, ngón tay hắn cơ hồ lấy tàn ảnh lướt qua phím đàn, cuối cùng tạc ra âm thanh kêu gào gợi lên cảm xúc để làm phần kết của bản nhạc.
Thân thể ngồi thẳng.
Lâm Uyên đàn xong.
Người hơi có chút hiểu biết về kỹ thuật đàn dương cầm, đều sẽ biết những thao tác kia của Lâm Uyên có độ khó bao nhiêu. Từ từ, tiếng vỗ tay vang lên, Hoàng Bản Vũ càng là không nhịn được đứng lên, đầu đầy hỗn loạn.
Cái gì?
Đây là cái gì nhỉ?
Ngươi gọi thế này là biết một chút?
Làm giáo viên ở Tần Nghệ, quá khó khăn!
Có một Cố Tịch coi như xong, chưa từng lên lớp piano của mình, chính mình còn phải ngoan ngoãn cho điểm ưu tú. Dù sao người ta cũng là thiên tài đàn dương cầm khó gặp, từng leo lên trình diễn ở nơi mà mình cũng tha thiết ước mơ – Kim Sắc Đại Thính.
Nhưng bây giờ lại nhô ở đâu ra một tên sinh viên yêu nghiệt nữa vậy?
Tài nghệ này so với ta còn mạnh hơn nhiều chút!
Vậy ta còn dạy làm sao?
Sau khi tiếng vỗ tay kết thúc, trong phòng học yên tĩnh lại. Hoàng Bản Vũ nuốt nước miếng, sau đó ho khan một tiếng, cười nói:
"Nếu như các ngươi đều là tài nghệ này, vậy thì bây giờ ta phải đi sang phòng hiệu trưởng nộp đơn từ chức thôi."
Mọi người cười to.
"Ngươi tên là gì?" – Hoàng Bản Vũ hỏi.
"Lâm Uyên."
"Ngươi theo ai học đàn dương cầm?"
"Mẹ ta." – Lâm Uyên trấn định nói dối.
Hoàng Bản Vũ cảm thấy kính nể: "Mẹ của ngươi là vị đại sư nào?"
Giờ phút này trong đầu hắn đã xuất hiện liên tiếp những cái tên của các đại sư đã từng leo lên Kim Sắc Đại Thính biểu diễn đàn dương cầm.
Lâm Uyên suy nghĩ một chút nói:
"Thôn Vĩnh Ninh, tiểu học Hi Vọng, năm tư, lớp thứ ba, giáo viên âm nhạc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận