Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1896. Lúng túng

Chương 1896. Lúng túng


Phóng viên này nói xong, vô số phóng viên tại hiện trường liên chen nhau đặt câu hỏi: “Xin hỏi lời bài hát trong ‘Nghe lời mẹ nói’ là để ám chỉ thân phận thứ ba của ngài sao?”

"Ngài là Ảnh Tử sao?"

"Rốt cuộc vì lý do gì mà Ảnh Tử không lộ mặt?"

"Thực tế thì Ảnh Tử và ngài có quan hệ như thế nào?”

"Những lời đồn đoán trên mạng nói rằng ngài là Ảnh Tử có phải là sự thật hay không?”

Lâm Uyên không nhịn được cắt ngang những câu hỏi: “Việc sáng tác ca từ đôi khi chỉ để hợp vần, ta có rất nhiều bài hát như vậy, nhất là tình ca. Mỗi câu chuyện đều không giống nhau…”

Kim Mộc bỗng nhiên xích lại gần Lâm Uyên, vô cùng xấu hổ nhỏ giọng nói: "Đừng để ý đến hắn, đừng nhắc đến chuyện Ảnh Tử trước, cứ đọc theo bản thảo là được.”

"Được... Được..."

Lâm Uyên chột dạ gật đầu, một lần nữa nhìn bản thảo trong tay: “Xin chào mọi người,... Thật ra… Thật ra…”

Lâm Uyên đọc không suôn được, cứ vấp mãi. Mọi người dưới khán đài đều đang nhìn chằm chằm hắn, bỗng dưng Lâm Uyên dừng lại, cảm thấy mọi thứ đều không còn ý nghĩa nữa.

Hắn đối diện với vô số ống kính truyền thông toàn cầu, hạ quyết tâm thật lớn. Hít một hơi thật sâu, sau đó ánh mắt kiên định, thốt ra một câu: “Ta là Ảnh Tử.”

Toàn hội trường sôi sùng sục, toàn cầu sôi trào. Đúng như đám phóng viên ở hiện trường đã nói, buổi họp báo này được phát sóng trực tiếp. Khi hắn tuyên bố mình là Ảnh Tử, đồng thời toàn cầu đều đã biết tin tức này.

...

Tần Châu.

"Trời má!!"

"A a a a a a a!"

"Má ơi, sao lại có thể chứ!"

...

Tề Châu!

"Vậy mà là thật!!"

"Ta đoán đúng rồi."

"Ảnh Tử, từ đầu ta đã biết hắn là Ảnh Tử mà."

...

Sở Châu.

"Lâm Uyên chính là Ảnh Tử!"

"Ảnh Tử chính là phân thân của hắn, ca từ kia đã chỉ rõ rồi.”

“Nói như vậy, Lâm Uyên không chỉ đệ nhất tam bảng, mà là đệ nhất tứ bảng sao?”

...

Yến Châu.

"À hú!"

"Đây là trò đùa quốc tế sao?"

"Yêu nghiệt!"

...

Hàn Châu.

"Không phải người!"

"Hắn không phải người!!"

"Dĩ nhiên hắn không phải người, hắn là thần!"

...

Triệu Châu.

" m thầm quyên hơn nghìn tỷ làm từ thiện, nhiêu đó vẫn chưa thấy đủ sao?”

“Giờ còn thừa nhận mình là Ảnh Tử.”

“Thật là khó tin.”

...

Ngụy Châu.

"Series Họa hồn là tác phẩm của ngươi!"

"Thân thể phàm nhân sánh vai thần linh!"

"Đệ nhất tứ bảng, trước sau không ai sánh bằng.”

...

Trung Châu.

"Ta thấy đây là buổi live phủ nhận kỳ lạ nhất.”

"Lâm Uyên: Người ngoài đồn ta là Ảnh Tử, để ta làm sáng tỏ một chút, đây không phải là lời đồn.”

"Điên rồi, ta điên rồi, gửi ngàn nụ hôn cho Lâm Uyên!"

...

Ở nhà, mọi người đều đang rất phấn khích.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"

"Rốt cục đã nói ra!"

"Ta phải đăng lên vòng bạn bè!"

"Gâu gâu gâu."

...

Studio Ảnh Tử.

"Kim Mộc chơi xấu, đã nói giữ bí mật lại đi công khai trước.”

“Nếu là ta chắc sẽ chạy trốn mất.”

"Trên thế giới này có một loại xấu hổ gọi là..."

"Ta xấu hổ thay ngươi!"

"Cuối cùng đã được nói ra!"

"Nhẹ cả người!"

"Ta nhịn muốn chết!"

"Rốt cục đã nói ra, phải nói ra từ sớm chứ."

...

Công ty giải trí Tinh Mang.

"Quỷ thần thiên địa hột vịt lộn ơi!"

"Ba người bạn đều là hắn! ?"

"Cái gì mà Sở Cuồng, Tiện Ngư, Ảnh Tử, đều là một người!"

"Hắn không chỉ có hai cái điện thoại!"

"Hắn có ba cái điện thoại!"

"Mẹ nó, có mấy cái điện thoại không phải là vấn đề!"

"Hiệp hội nghệ thuật: Đã có kinh nghiệm trong chuyện này, chúng ta lúc nào cũng có thể điều chỉnh bảng số liệu nhanh chóng.”

"Công ty của chúng ta đã sản sinh ra một con quái vật."

...

Hãng sách Ngân Lam.

"A a a a a a, nhìn tin tức trực tiếp!"

"Sở Cuồng lão tặc... A không, Sở Cuồng lão sư là Ảnh Tử!"

"Ta ngất đây, khó trách tác phẩm giúp Ảnh Tử xuất đạo lại là ‘Hoàng tử tennis".”

"Khó trách bản quyền manga của Ảnh Tử đều do Tinh Mang nắm giữ.”

"Ba người bạn, mỗi người đều là thiên tài rung động thế giới, hoá ra đều là một người.”

...

Giới âm nhạc.

"Ta là ai? Ta ở đâu? Ta đang làm gì?"

"Tát ta một cái đi."

"Á, đau!"

"Không phải đang nằm mơ chứ?"

"Đây là thế giới chân thật sao?"

"Lời hắn nói vừa rồi cũng là chân thật sao?”

...

Giới tác giả.

" ? ? ?"

"Ba người bạn cùng là một người, đùa kiểu gì thế này?"

"Trò đùa này không buồn cười!"

"Lão tặc Sở Cuồng, là hoạ gia am hiểu về hội hoạ nhất thế giới sao?”

"Không chỉ là tác giả, hoạ sĩ, còn là khúc phụ nữa?”

“Vũ đạo, ngươi quên mất rồi sao?”

“Mẹ nó, nhiều quá, không còn chỗ để nữa rồi.”

"Đây chính là sức mạnh của việc quyên một ngàn tỷ sao?"

"Tiện Ngư, Ảnh Tử, Sở Cuồng, ba thân phận này kiếm được rất nhiều tiền, đúng là phải như thế mới gom được cả ngàn tỷ.”

...

Ở hội sở nào đó, Dương Chung Minh trợn mắt hốc mồm, quai hàm Lục Thịnh rơi xuống đất, Abigail đang uống nước cũng phải phun ra.

Người yêu hội hoạ như Trịnh Tinh thốt ra từng chữ: “Hắn… là… Ảnh… Tử sao?”

"Hắn là Ảnh Tử! ?"

"Hắn là Ảnh Tử!"

"Tiểu Ngư Nhi, lại chính là thần tượng Ảnh Tử mà ta tôn sùng nhất sao?"

...

Ngư vương triều.

"Đại diện, hắn… hắn..."

"à!"

"Ta sớm nên nghĩ tới!"

"Quả nhiên."

"Cái gì quả nhiên, Tôn Diệu Hỏa ngươi nói cho rõ ràng!"

"Không có gì đáng nói cả, chỉ có thể chứng tỏ ta quan tâm đại diện hơn các ngươi thôi.”

“Ta muốn sinh con cho đại diện.”

“Chuyện này ngươi không cần để tâm, để chị đây sinh là được.”

...

Tại hiện trường, tất cả phóng viên đều bấn loạn. Cả mc An Hoành bây giờ cũng hoang mang, Lâm Uyên lộ diện ba lần thì hắn đều làm nhân chứng ba lần.

Là sự trùng hợp của định mệnh ư? Mc đã hoàn toàn quên mất bổn phận của mình.

Mãi cho đến khi các phóng viên náo động quá mức, cục diện sắp mất khống chế thì hắn mới nhớ ra chức trách của mình: “Xin mọi người đừng vội.”

Hiện trường khó khăn lắm mới an tĩnh lại, nhưng trên mặt các phóng viên vẫn tràn ngập sự điên cuồng. Lâm Uyên chính là Ảnh Tử, ba người bạn đều là một người.

An Hoành cười khổ nhìn về phía Lâm Uyên: "Ta từng đọc qua Tây Du của ngài, bên trong có nhắc tới Nhất Khí Hóa Tam Thanh, ngài coi bản thân chính là Nhất Khí Hóa Tam Thanh sao?"

Lâm Uyên không biết nên trả lời thế nào cho phải.

An Hoành tiếp tục nói: "Chúng ta biết Tiện Ngư là nghệ danh, người thật là Lâm Uyên. Sở Cuồng là bút danh, người thật là Lâm Uyên, vậy còn Ảnh Tử thì sao?”

"Hoa gian một bầu rượu,

Đđộc rót vô tướng thân,

Nâng chén mời minh nguyệt,

Đối ảnh thành ba người."

Nâng chén mời minh nguyệt, đối ảnh thành ba người. Hay cho câu thơ này, bị hắn sử dụng triệt để cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen.

Hiện trường trầm mặc, phóng viên nhìn hắn, nhân dân toàn thế giới đều nhìn hắn. Trong sự im lặng này, có người không kìm được nhớ đến những ngày tháng ba người bạn ủng hộ, tung hô lẫn nhau, khiến bầu không khí đột nhiên lúng túng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận