Toàn Chức Nghệ Thuật Gia
Chương 72: Tố Cáo
Loại tình huống này ở Câu lạc bộ hội họa thường phát sinh.
Chỉ cần có đại thần vẽ tranh tại sảnh, chung quanh đều sẽ có rất nhiều sinh viên vây xem, hi vọng quan sát khoảng cách gần có thể học được một chút kỹ thuật.
Nhưng vấn đề là hôm nay các đại thần trong Câu lạc bộ hội họa đều không đến, đám người này vây chung chỗ rốt cuộc đang làm gì?
Cho nên hắn đi tới.
Người xung quanh tránh ra một đường.
Thẩm Lượng liếc mắt liền thấy được tác phẩm của Lâm Uyên, trong lúc nhất thời trừng lớn con mắt, sau đó nhìn về phía Lâm Uyên mới chợt nhớ tới, đây không phải là người vừa mới bị chính mình gọi đi quét dọn vệ sinh sao?
Tài nghệ này, là người mới?
Còn nói năm nay vừa tiếp xúc hội họa?
Thẩm Lượng chỉ cảm thấy trong lòng rung mạnh, căn bản không tin tưởng Lâm Uyên mới tiếp xúc với hội họa. Bởi vì bức tranh này trình độ vẽ hoàn thiện ở trong cả Câu lạc bộ hội họa cũng có thể xếp vào đỉnh phong!
Nhưng chuyện này không trọng yếu.
Trọng yếu là Câu lạc bộ hội họa lại xuất hiện thêm một vị phác họa đại thần!
Hắn bước lên trước, chủ động đưa tay về phía Lâm Uyên: "Hội phó Thẩm Lượng, ta đại biểu Câu lạc bộ hội họa hoan nghênh ngươi gia nhập!"
"Lâm Uyên, xin chào."
Lâm Uyên cùng đối phương bắt tay một cái.
Thẩm Lượng nhìn về phía xung quanh: "Các ngươi đi làm việc của mình đi."
Mọi người lại nhìn thêm một chút tác phẩm của Lâm Uyên, sau đó mới lưu luyến không rời rời đi, chỉ Chung Dư không đi.
"Ngươi ở đây làm gì?"
Chung Dư yếu ớt nói: "Đây là chỗ của ta..."
Nghe vậy Thẩm Lượng không để ý đến hắn nữa, chỉ là quay đầu nhìn Lâm Uyên cười nói: "Ngươi vẽ phác họa tốt thật đấy! Sau này nếu muốn một nơi an tĩnh để vẽ tranh, có thể đến căn phòng nhỏ bên cạnh."
Căn phòng cách vách là Câu lạc bộ hội họa chuẩn bị cho các đại thần. Diện tích không lớn, lấy số lượng đại thần không nhiều trong hội, căn phòng đó đã đủ rộng rãi. Trọng yếu nhất là không sợ bị vây xem, làm phiền.
"Không cần."
Lâm Uyên cự tuyệt, sau đó nhìn về phía Chung Dư: "Tính ngươi một giờ đi."
Chung Dư lập tức nói: "Đại thần, thêm số điện thoại, ta chuyển tiền cho ngươi."
"Được."
Lâm Uyên thêm số của đối phương, sau đó tài khoản ngân hàng liên kết với số điện thoại nhận được 300 đồng.
"Ba trăm?"
"Đại thần không cần khách khí."
"Được."
Lâm Uyên gật đầu.
Bên cạnh Thẩm Lượng ngạc nhiên:
"Đây là... ?"
Chung Dư giải thích: "Ta mời đại thần dạy ta vẽ phác họa, hai trăm một giờ."
Thẩm Lượng: "..."
Câu lạc bộ hội họa vẫn là lần đầu tiên xuất hiện loại hiện tượng này. Theo lý thuyết hắn hẳn phải phê bình, nhưng sợ Lâm Uyên mất hứng, chỉ có thể ngầm thừa nhận. Câu lạc bộ hội họa nhiều thêm một vị đại thần không phải dễ.
"200 một giờ?"
Bên cạnh có không ít hội viên chú ý bên này, nghe được lời của Chung Dư nhất thời kích động: "Đại Thần dạy ta, ta nộp học phí!"
"Để lần sau."
Mặc dù Lâm Uyên muốn tiếp tục kiếm tiền, nhưng hắn buổi chiều còn có lớp, không còn bao nhiêu thời gian.
"Có thể trò chuyện riêng một chút chứ?" - Thẩm Lượng hỏi.
Lâm Uyên gật đầu đồng ý.
Hai người tới căn phòng nhỏ bên cạnh.
Lúc này ở đây không có ai, chỉ bày mấy cái giá vẽ.
Có giá vẽ bên trên còn để tác phẩm dang dở, phác họa, bột nước, màu nước, thậm chí còn có tranh sơn dầu cùng Quốc Họa.
Thẩm Lượng hỏi: "Tác phẩm vừa rồi của ngươi, chúng ta có thể dùng để treo lên tường trưng bày được chứ?"
"Có thể."
Lâm Uyên đáp ứng, sau đó đi thẳng vào vấn đề mà hắn quan tâm:
"Nghe nói Câu lạc bộ hội họa có tôt chức hoạt động triển lãm tranh, ta có thể tham gia sao?"
"Lấy trình độ của ngươi dĩ nhiên có thể tham gia."
Thẩm Lượng đại khái đoán được nguyên nhân Lâm Uyên gia nhập Câu lạc bộ hội họa:
"Chờ lần sau Câu lạc bộ hội họa có triển lãm tranh bên ngoài, ta nhất định sẽ thông báo trước cho ngươi.".
Sau khi cùng Thẩm Lượng trao đổi số điện thoại liên hệ, Lâm Uyên chuẩn bị quay lại giảng đường. Cùng lúc đó hắn gọi ra hệ thống, tra xét số liệu.
【 Tên họ: Lâm Uyên 】
【 Danh vọng âm nhạc: 52. 345 】
【 Danh vọng văn học: 19. 658 】
【 Danh vọng hội họa: 98 】
Hội họa danh vọng đã 98 rồi.
Xem ra hôm nay đi một chuyến tới Câu lạc bộ hội họa đã kiếm được ít danh vọng, mặc dù số lượng không nhiều, nhưng hắn tin tưởng có thể tích tiểu thành đại.
Điều này nói rõ sách lược chính mình vạch ra là không sai.
Từ những sinh viên này lấy được danh vọng từng chút một cũng có thể kiếm đủ một nghìn, chỉ là mất thời gian tương đối lâu mà thôi.
Nhưng cái này không sao. Chỉ cần kiếm được tiền, thời gian lâu một chút cũng có thể. Ngược lại thời gian của nhiệm vụ vẫn còn rất dài.
Ôm trong lòng ý nghĩ như vậy, sau giờ học buổi chiều, Lâm Uyên lần nữa đi tới Câu lạc bộ hội họa.
Khác hẳn với lúc sáng vừa vào cửa đã bị yêu cầu đi dọn vệ sinh. Bây giờ Lâm Uyên vừa vào cửa đã thu hút ánh mắt của vài hội viên chăm chú nhìn theo.
Hiển nhiên có một ít thành viên, buổi trưa đã gặp Lâm Uyên, hơn nữa còn thấy trình độ vẽ phác họa của hắn.
Sau khi vào cửa, Lâm Uyên chợt thấy trên tường Câu lạc bộ hội họa có một khu vực trưng bày lớn.
Buổi sáng mải cắm cúi quét dọn rồi vẽ vời, đúng là chưa chú ý kỹ.
Trên khu vực trưng bày, có treo tác phẩm của các đại thần trong hội đoàn.
Màu nước, bột nước, tranh sơn dầu, Quốc Họa vân vân... toàn bộ đều có.
Tác phẩm buổi trưa Lâm Uyên vẽ phác họa, sao chép theo nhân vật được đánh giá là độ khó cao kia, cũng xuất hiện trên khu trưng bày. Hơn nữa ở góc trống của bức tranh còn viết tên Lâm Uyên cùng ngày tháng năm hoàn thành là hôm nay.
Thưởng thức trong chốc lát, Lâm Uyên gật đầu một cái.
Trình độ các đại thần trong Câu lạc bộ vẫn rất chất lượng, trên khu trưng bày có vài bức Lâm Uyên cảm thấy phi thường tuyệt vời.
Trong đó có một bức Quốc Họa, cùng với một bức tranh sơn dầu, đã đạt đến tiêu chuẩn chuyên nghiệp!
Nói cách khác, trình độ người vẽ tranh không kém hơn so với Lâm Uyên!
Đúng lúc này, bên cạnh Lâm Uyên truyền tới một giọng nói:
"Đại thần, ta chờ ngươi thật lâu."
Lâm Uyên quay đầu nhìn lại, là Chung Dư.
"Dạy ta một chút đi." Chung Dư mong đợi nhìn Lâm Uyên.
Lâm Uyên gật đầu một cái: "Quy củ cũ."
"Đồng ý."
Chung Dư vô cùng sảng khoái đáp ứng.
Vì vậy Lâm Uyên ngồi xuống, dạy Chung Dư vẽ phác họa.
Lần này là Chung Dư phụ trách vẽ, Lâm Uyên phụ trách hướng dẫn, chỉ dạy.
Trình độ phác họa của Chung Dư vẫn có, hắn chỉ là thiếu một phương hướng để tiến bộ.
Lâm Uyên lấy ánh mắt đại sư cấp độ chuyên nghiệp nhìn, tự nhiên nhìn qua là có thể chỉ ra khuyết điểm của Chung Dư. Vì vậy Lâm Uyên bắt đầu dạy chi tiết từng tiểu tiết cần chú ý trong phác họa.
"Cám ơn đại thần."
Sau hai tiếng, chương trình học mới dừng lại, Lâm Uyên muốn đi về nghỉ ngơi.
Chung Dư cười nói: "Bốn trăm đồng ta đã chuyển qua rồi."
Lâm Uyên gật đầu một cái.
Hắn thích thái độ của đối phương. .
Mấy ngày kế tiếp, cứ có thời gian rảnh hắn sẽ đi Câu lạc bộ hội họa kiếm danh vọng. Hơn nữa mỗi lần đi, cũng sẽ tiến hành dạy học thu phí.
Chung Dư tựa hồ tương đối có tiền, cho nên hắn tìm Lâm Uyên xin học nhiều nhất.
Thỉnh thoảng Chung Dư không có ở đây, Lâm Uyên cũng sẽ dạy những hội viên còn lại.
Trong câu lạc bộ người nguyện ý bỏ tiền học phác họa với Lâm Uyên, không chỉ có một Chung Dư.
Đương nhiên tiêu chuẩn thu học phí với toàn bộ thành viên trong câu lạc bộ là như nhau, Lâm Uyên đối xử bình đẳng, dạy vẽ một giờ hai trăm.
Cứ như vậy.
Không đến một tuần lễ, đại danh của Lâm Uyên liền truyền khắp Câu lạc bộ hội họa!
Toàn bộ Câu lạc bộ hội họa đều biết, trong hội đoàn xuất hiện một đại thần phác họa thực lực phi thường đáng sợ!
Nhưng theo tiếng tăm Lâm Uyên truyền khắp Câu lạc bộ, đồng thời hành vi của hắn cũng đưa tới một ít tranh cãi.
Có người cảm thấy Lâm Uyên quá lạ rồi.
Trong câu lạc bộ, các đại thần khác ngẫu nhiên cũng sẽ chỉ dạy cho thành viên trong hội một ít kiến thức, nhưng chưa bao giờ đòi một đồng thù lao.
Nếu so sánh, hành vi thu tiền của Lâm Uyên thật sự là quá kém.
Rốt cuộc có người thật sự không nhìn nổi. Vài người liên hợp lại, trực tiếp chạy đến gặp hội trưởng tố cáo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận