Toàn Chức Nghệ Thuật Gia
Chương 91: Củi Gạo Dầu Muối Đắt
Mọi người đã chuẩn bị sẵn tâm lý, câu chuyện mà mình theo dõi say mê gần nửa năm nay đã đi tới phần kết.
Loại tiểu thuyết bán chạy này, bộ nào cũng viết lên đến hai ba trăm vạn chữ trở lên. Các độc giả mặc dù không cảm thấy đột nhiên, nhưng tóm lại vẫn là có vài phần không thích ứng. Cảm giác không thích ứng này trực tiếp phóng đại trong lòng mọi người không thôi.
Nhưng không nỡ bỏ mới là bình thường.
Bởi vì không có một chút tình tiết dư thừa, nội dung cốt truyện «Võng Vương» tiết tấu nhanh vô cùng. Mỗi một quyển đều có thể nói là cao trào thay nhau nổi lên, mà tới quyển cuối cùng là diễn biến cuộc tranh tài cả nước, càng làm phấn chấn lòng người. Các thành viên câu lạc bộ Tennis ở trong sách nghênh đón thời khắc đỉnh phong của bọn họ!
Cố sự không hề lắt léo.
Các độc giả thấy được kết cục hoàn mỹ.
Từ lúc Sở Cuồng đoạt được hạng nhất hoạt động viết truyện ngắn do Bộ lạc văn học tổ chức, đưa tới thảo luận rộng rãi của người yêu thích truyện ngắn, đến khi hắn lại bằng vào «Võng Vương» kết thúc, trở thành chủ đề bàn luận của người yêu thích thanh xuân ảo tưởng. Hai sự kiện thời gian cách nhau vẻn vẹn một ngày.
"Cuối cùng đã thấy kết cục, đọc một hơi liền xong!"
"Mặc dù kết thúc phi thường viên mãn, nhưng thấy «Võng Vương» kết thúc vẫn có chút thất vọng mất mát... Có thể là vì nhân vật trong sách đã bồi bạn với ta thời gian gần nửa năm, thật giống như bọn họ bỗng nhiên muốn từ biệt cách xa ta vậy."
"Rất không muốn kết thúc."
"Mấy quyển trước là mượn đồng học để xem, nhưng hôm nay thấy tiểu thuyết kết thúc, liền đem mấy quyển trước đã đọc mua về. Bởi vì ta định đem bộ tiểu thuyết này sưu tập như vật trân quý, sau này có lẽ sẽ thường xuyên nhìn lại."
"Thi đấu văn khai sơn thủy tổ!"
"Ta cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới, có một ngày sẽ vì một bộ tiểu thuyết đề tài vận động thi đấu mà si mê, mặc dù sau khi đọc xong ta vẫn sẽ không đánh Tennis, nhưng chuyện đó cũng không ảnh hưởng tới địa vị bộ tiểu thuyết này trong lòng ta."
"..."
Các độc giả để lại lời nhắn, lời bình luận về «Võng Vương» tại trang web của Ngân Lam Thư Khố, tại các diễn đàn lớn về tiểu thuyết, tại rất nhiều bài đăng của người hâm mộ trên Bộ lạc... thậm chí xuất hiện ở nhiều nhóm chat nhỏ giữa bạn bè với nhau.
Đây là bộ tiểu thuyết rất thành công.
Nó không chỉ ảnh hưởng tới độc giả, cũng ảnh hưởng rất nhiều đối với giới chuyên môn. Trước khi Sở Cuồng phát hành «Võng Vương», vận động thi đấu là một đề tài lạnh tới không người hỏi thăm, nhưng sau khi bộ tiểu thuyết này phát hành, trên thị trường nhiều hơn một loại tiểu thuyết là vận động thi đấu, được gọi chung là thi đấu văn.
Có viết về bóng rổ.
Có viết về bóng đá.
Thậm chí có viết về điền kinh.
Trong đó một bộ nổi tiếng nhất tên gọi «Bóng Rổ», rõ ràng là của Tiểu thuyết gia ban đầu bị xếp sau Sở Cuồng trong Siêu Tân Tinh – Tinh Minh Hiên. Sau khi đọc tiểu thuyết của Sở Cuồng, Tinh Minh Hiên tìm được đề tài thích hợp với bản thân, hắn còn lên tiếng tuyên bố trên tài khoản Bộ lạc của chính mình: "Là Sở Cuồng dẫn dắt ta đi lên con đường tiểu thuyết thi đấu vận động này, hắn là khai sơn thủy tổ!"
Vận động thi đấu vẫn là đề tài lạnh lẽo.
Nhưng Sở Cuồng chứng minh đề tài này không phải hoàn toàn không có thị trường, tiểu thuyết ưu tú dù là lấy vận động thi đấu làm trung gian, cũng vẫn có thể để cho các độc giả ngoan ngoãn móc tiền mua sách. Cho nên mới có một vài người đi sau thành công, mà những người thành công bằng cách bắt chiếc Sở Cuồng, nội tâm dĩ nhiên đem hắn tôn làm lá cờ đầu cho dòng tiểu thuyết thi đấu vận động.
Trong giới tiểu thuyết gia.
Rất nhiều người cũng thảo luận chuyện bộ tiểu thuyết này kết thúc, trong lòng mọi người có chút tương tự với các biên tập viên Ngân Lam Thư Khố, đều cảm thấy Lâm Uyên là một người mới phi thường tự do phóng khoáng, thật không ngờ quả quyết kết thúc sách bán chạy «Võng Vương» như vậy!
"Viết tiếp không tốt sao?"
"Lại trăm vạn chữ liền kết thúc."
"Ngân Lam Thư Khố chắc cũng đang ngẩn ngơ, tại sao lại có thể tự do phóng khoáng tới vậy. Mỗi tháng mấy triệu tiền nhuận bút nói không kiếm liền không kiếm, trực tiếp liền cho tiểu thuyết kết thúc. Đổi thành ta ít nhất phải viết tới khi Ngân Lam Thư Khố sập tiệm."
"Sở Cuồng còn phải viết truyện ngắn chứ sao."
"Ta cũng quan tâm tới truyện ngắn Sở Cuồng viết, cảm giác người này thật quá kinh khủng, hai lĩnh vực hoàn toàn bất đồng cũng có thể dễ dàng khống chế, có thể nói là người mới mạnh nhất từng xuất hiện trong mấy năm qua."
"Quyển sách kế tiếp liền không biết thế nào."
"Đến khi Sở Cuồng phát hiện sách mới thành tích kém xa tít tắp «Võng Vương», có lẽ hắn mới biết hối hận chính mình kết thúc quá sớm đi, dù sao vận động thi đấu không phải loại đề tài tùy tiện viết ra liền có thể bạo hỏa."
"..."
Có người tiếc nuối, có người cảm khái, thậm chí có người âm thầm cao hứng, nhất là những đối thủ cạnh tranh trong giới xuất bản với Ngân Lam Thư Khố, càng hết sức hài lòng. Ví dụ như Giám đốc nhà xuất bản Đỉnh Thịnh, giờ phút này rất có nhã hứng, nhàn hạ thoải mái nhấp một ngụm rượu vang.
"Ngân Lam Thư Khố thật thê thảm."
Chỉ nghĩ tới chuyện này, hắn liền không nhịn được vui thích nhếch lên khóe miệng, dĩ nhiên loại cười trên nỗi đau của người khác này tuyệt đối không phải nhằm vào Sở Cuồng, hắn thậm chí còn chưa gặp qua Sở Cuồng, lấy đâu ra cừu hận đây?
Cũng đừng nói cừu hận, Giám đốc Đỉnh Thịnh thậm chí muốn đào Sở Cuồng về. Lăn lộn trong nghề nhiều năm, khứu giác của hắn đủ bén nhạy, tự nhiên biết năng lực sáng tác tiểu thuyết của Sở Cuồng là không thể nghi ngờ. Coi như hắn sau này không viết ra được loại sách bán chạy như «Võng Vương», chỉ tính đến năng lực viết truyện ngắn cũng tuyệt đối có thể được toàn bộ Nhà Xuất Bản coi trọng.
Người giống như vậy Đỉnh Thịnh cũng muốn!
Mà giờ phút này tâm tình của hắn rất thoải mái, thuần túy bởi vì Ngân Lam Thư Khố là đối thủ cạnh tranh số một của nhà xuất bản Đỉnh Thịnh, hiện tại dưới cờ đại địch vừa kết thúc một quyển sách bán chạy, chắc hẳn vị đối thủ cũ kia của mình tâm tình rất buồn rầu đi, dù sao bọn họ sẽ thiếu đi một tác phẩm kiếm tiền cực tốt mỗi tháng.
Sách bán chạy có thể gặp không thể cầu.
Bất kỳ một bộ nào được gọi là tác phẩm bán chạy, đều là tâm can bảo bối trong lòng Nhà Xuất Bản. Bên trên từ Giám đốc xuống tới biên tập viên phổ thông, cũng đều sẽ chăm chút từng ly, che chở trăm bề, rất sợ tiểu thuyết xuất hiện sai lầm.
Xảy ra bất trắc?
Ví dụ như nội dung cốt truyện bắt đầu loãng.
Mà so với nội dung cốt truyện dần nát, càng đáng sợ hơn là tiểu thuyết nội dung cốt truyện hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì, lượng tiêu thụ cũng chưa từng xuất hiện biến động quá lớn, lại lựa chọn đem tiểu thuyết kết thúc. Loại tình huống này thực ra cũng có không ít, bởi vì viết một quyển sách quá lâu, khó tránh khỏi sẽ sinh ra chán nản.
Nói cách khác, viết đến phát chán.
Nhưng khi xuất hiện loại tình huống này, đều là lúc tiểu thuyết tiến vào giai đoạn sau ba trăm vạn chữ mới phát sinh. Sách đang bán tốt, mới một trăm vạn chữ liền chán viết là tình huống gần như không phát sinh, bởi vì giai đoạn này đang là thời gian kiếm tiền tốt nhất.
"Thoải mái."
Giám đốc Đỉnh Thịnh uống rượu vang, cảm giác dạ dày ấm áp. Mà Dương Phong chính vào lúc này liên lạc với Sở Cuồng, mang theo mấy phần thấp thỏm hỏi:
"Bộ tiểu thuyết tiếp theo khi nào thì bắt đầu sáng tác?"
"Không vội."
Sở Cuồng trả lời như vậy.
Dương Phong chẳng những không bởi vì câu trả lời này mà thất vọng, ngược lại có chút cao hứng. Không vội liền đại biểu sẽ còn tiếp tục viết. Trước đó hắn rất sợ Sở Cuồng sau này sẽ chuyên chú sáng tác truyện ngắn, không viết thể loại hao phí tinh thần như trường thiên dài kỳ nữa.
Cao hứng chỉ một lát, Dương Phong không nhịn được lại lo lắng, Sở Cuồng tiếp tục viết thanh xuân ảo tưởng tiểu thuyết là chuyện tốt, nhưng hắn còn có thể viết ra loại sách bán chạy cấp bậc như «Võng Vương» sao?
Cùng lúc đó.
Lâm Uyên cũng đang suy nghĩ liên lạc với hệ thống chế tác riêng một quyển tiểu thuyết tương đối thích hợp. «Võng Vương» kết thúc quá nhanh, hệ thống chó má không làm chủ gia đình, căn bản không biết cái gì là củi gạo dầu muối đắt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận