Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1822. Allegro con brio

Chương 1822. Allegro con brio


Và trong một phòng trên lầu.

Hai ngón tay của Russell khẽ chạm vào trán: "Nó sẽ là loại giao hưởng nào?"

Phía bên kia, Vương Lạc chờ mong bắt đầu xoa tay, cũng không để ý đến thư ký phía sau: "Nghe xong tác phẩm của ngày hôm qua, mới biết mình đã bỏ lỡ cái gì, hy vọng hôm nay không kém hơn hôm qua, nếu không sẽ là tiếc nuối lớn.”

Trong một phòng khác, một cô gái ăn mặc trang điểm lộng lẫy nhưng rất nhạt, nhẹ nhàng nhướng mày: "Ông nội ép ta đến đây, không chỉ để nghe một bản giao hưởng chứ? Chẳng lẽ thật sự giống như lời đồn trong giới, tiểu công chúa các nhà đều khóc lóc muốn gả cho vị tài tử trẻ tuổi làm nhạc này? Hơn nữa gia gia hy vọng ta cũng có thể gia nhập đại quân thiên kim muốn gả cho người ta này sao?”

Mặc dù không nói thành tiếng, khuôn mặt của cô gái đã viết đầy hai chữ “Không thể".

Ông nội cô chỉ nhìn xuống sân khấu, mỉm cười với vẻ mặt mong đợi: “Sắp bắt đầu rồi.”

Một số người chú ý đến màn hình phía sau lưng người dẫn chương trình.

Bản nhạc hôm nay được gọi là “Bản giao hưởng số 1 cung Đô thứ”. Đô thứ chỉ là phần được đề cập đến giai điệu, còn bản thân bài giao hưởng đầu tiên thể hiện cho chính nhà soạn nhạc.

Sau khi giới thiệu tên chính thức thì người dẫn chương trình cũng không quên nói thêm bí danh của bản nhạc này theo lời nhắc nhở của Tiện Ngư lão sư: “Bản giao hưởng định mệnh.”

Dàn nhạc giao hưởng đã lên sân khấu. Sáo, ống sáo đôi, trống định âm kèn dài và thậm chí cả đàn violin, v.v.

Từ ống gỗ đến nhóm ống đồng, từ bộ gõ đến nhóm dây, tất cả mọi người đã sẵn sàng. Và trên chiếc bục cao trước ban nhạc, Vệ Thư Kính tay cầm gậy chỉ huy, ăn mặc trang trọng, biểu tình trên mặt tràn đầy nghiêm túc.

Dưới sân khấu, những tiếng bàn luận dừng lại. Trong ánh mắt chăm chú của vô số khán giả, Vệ Thư Kính kiên định mạnh mẽ phất cây gậy chỉ huy.

Bản giao hưởng định mệnh huyền thoại, lần đầu tiên được chơi trong một buổi biểu diễn công khai của Lam Tinh.

m thanh bi tráng kết hợp với hiệu quả của [Thanh Lâm Kỳ Cảnh], phảng phất như tiếng gõ cửa của vận mệnh, nổ tung ở đại sảnh Kim Sắc. Ngay lập tức vô số người thay đổi sắc mặt, nhịp thứ hai vẫn đang theo sát, ngân vang khắp sảnh đường khiến tâm thần mọi người đều trở nên căng thẳng.

Hiện trường tràn ngập một bầu không khí căng thẳng và nghiệt ngã, tất cả những đau khổ và bất hạnh trong cuộc sống, được hiển thị bởi chương nhạc này với mỗi một nốt nhạc.

Nhưng bên trong sự tuyệt vọng ấy, cũng kèm theo cả niềm vui của sự thành công, nỗi đau thất bại và hy vọng tươi sáng. Dường như nó muốn dùng cách này để nhắc nhở tất cả mọi người: Đây là số phận, mà số phận thì vô thường.

......

Trên bục chỉ huy Vệ Thư Kính dùng gậy chỉ huy xẹt qua không khí, trước mắt tựa hồ hiện ra một bộ cảnh chiến đấu tàn khốc lại kịch liệt, mỗi một nốt nhạc, mỗi một đoạn giai điệu, đều ẩn chứa ánh kiếm chém giết tàn khốc.

Gậy chỉ huy cũng là lưỡi dao sắc bén.

Cảm giác thăng hoa như vậy làm cho dâng trào Vệ Thư Kính nhiệt huyết. Ông hết sức nhập thần tựa như không phải đang chỉ huy dàn nhạc mà là một đội quân, trong đầu ông xuất hiện một niềm tin kiên định lại đơn giản: “Ta

muốn chiến thắng vận mệnh!”

Cùng với suy nghĩ của Vệ Thư Kính, sức mạnh diễn tấu của ban nhạc dần dần tăng cường, trong tiếng hợp tấu lại lộ ra mưu đồ thống trị, càn quét bốn phương. Cây gậy chỉ huy được nâng lên, hai đạo hợp âm mãnh liệt xung động với nhau, tiếng to hoà cùng tiếng kèn nhỏ.

Chương nhạc thứ hai lại nhẹ nhàng tĩnh lặng, là một sự yên tĩnh đối chọi với sức mãnh liệt công phá ở chương một. Nhưng đó là chuyện sau khi chương nhạc đầu tiên kết thúc.

Khán giả đổ mồ hôi lạnh, chủ đề của chương nhạc đầu tiên là mất đi niềm tin vào cuộc sống. Trên thực tế, toàn bộ ý nghĩa của bản giao hưởng định mệnh, tất cả đều xoay quanh điểm với câu nói phổ biến là: "Cuộc sống của ta nhất định phải có hy vọng."

Mở đầu là số phận gõ cửa, kết thúc là cùng số phận bất hạnh. Không phải cũng thích nghe theo sự sắp đặt của số mệnh, đáng tiếc lại chẳng có mấy người dám chống lại đến cùng.

Họ luôn trong tâm thế bị số mệnh vùi lấp, chính điều này đã đối chọi gay gắt với chương nhạc định mệnh đầu tiên.

Khoảnh khắc này khán giả gần như vô thức nhớ đến những truyền thuyết về Tiện Ngư. Nghe nói hắn từng có ước mơ trở thành một ca sĩ, kết quả lại bị ốm còn mắc bệnh nan y. Ngay cả giọng hát thiên phú cũng bị huỷ diệt, chịu nhiều đả kích như vậy vẫn không khiến hắn từ bỏ ước mơ.

Nếu không hát được thì viết bài hát cho người khác, trở thành một nhà sáng tác nhạc. Cứ thế chọn cách lui về sau… Những truyền kỳ về Tiện Ngư đều được lan truyền rộng rãi.

Thiên tài thường hay có những trải nghiệm khác người.

Mọi người nhận định Tiện Ngư yêu nghiệt như vậy, có lẽ là xuất phát từ vận mệnh này..

"Thà chết còn không cúi đầu trước vận mệnh, cho nên hắn chiến thắng vận mệnh, "Bản giao hưởng định mệnh" này nhất định là sáng tác vĩ đại mà hắn lấy cảm hứng từ trải nghiệm trong quá khứ để hoàn thành.”

Lời này chỉ được ngẫm trong lòng vì buổi biểu diễn còn chưa kết thúc. Đó cũng là lời giải thích duy nhất, hợp lý nhất trong thời khắc này.

Russell đứng dậy khi chương nhạc đầu tiên kết thúc. Máu trong người hắn sôi trào, trái tim đập nhanh cứ như bị ai đó bóp chặt. Xuyên qua những năm tháng trong quá khứ, trải nghiệm lại vô số khó khăn suýt nữa đánh gục hắn.

Hắn đã thấy nó, niềm hy vọng mạnh mẽ của chính mình. Không chịu khuất phục mà vô cùng ngoan cường. Dù bị phong ba bão táp vùi dập, chỉ cần niềm hy vọng còn đó, sẽ mãi mãi là ánh sáng bừng cháy giữa đêm đen.

Khoảnh khắc này, Russell vừa muốn khóc và vừa muốn cười.

Điều gì khác trên thế giới này ngoài âm nhạc có thể khiến con người và thiên nhiên hòa làm một? Là thứ vũ khí nào có thể châm ngòi dục vọng tranh đấu nội tâm, cho dù thịt nát xương tan cũng phải vững lòng bền chí bước tiếp.

Đối diện với một bản nhạc như vậy, dù chỉ mới chương đầu tiên cũng khiến Russell thán phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận