Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1850. Lòng người phức tạp

Chương 1850. Lòng người phức tạp


Bao nhiêu cảm xúc khác biệt giấu trong lòng đều bị trút hết xuống bàn phím.

“Trời đất.”

“Trực tiếp toàn cầu sao?”

“Sáng tác tại hiện trường à?”

"Lão tặc Sở Cuồng có ý gì đây, ba ngày sau hắn muốn lộ mặt viết tiểu thuyết cho toàn thế giới xem sao?”

“Hắn bị bức đến mức phải chơi lớn thế à?”

“Trước đó trong blog có người khuyến khích lão tặc công khai sáng tác, nhưng chúng ta đều cho rằng chuyện như vậy là suy nghĩ hão huyền.”

"Cho nên, đây là muốn lộ mặt rồi?"

"Thần bí nhiều năm như vậy, đã sớm muốn biết lão tặc có dáng vẻ thế nào. Đột nhiên cảm thấy Lăng Không cũng có chỗ hữu dụng phết, ít nhất nhờ hắn mà ta được xem mặt lão tặc.”

"Ha ha, lão tặc Sở Cuồng không tồn tại thì hắn lộ mặt kiểu gì, Lăng Không đúng là ngốc nghếch."

"Lần này hắn sẽ học thuộc kịch bản, sau đó tạo ra một kiệt tác đủ để loè người.”

“Dám lường gạt trọng tài, cẩn thận bị phong sát toàn cầu.”

“Chủ động mời trọng tài lại gian lận là không được đâu. Hơn nữa lão tặc đã dám chơi lớn tức là không sợ gì cả rồi.”

"Ủng hộ lão tặc! !"

"Ta yêu tiểu thuyết của hắn, ta cũng biết hắn không thể trốn mãi trong nhà được, chúng ta đã đợi ngày nay quá lâu rồi.”

“A a a, mong chờ sắp phát điên rồi.”

Dù là ủng hộ hay nghi hoặc, thì tin tức Sở Cuồng sẽ lộ mặt đã khiến toàn cầu chấn động.

Sở Cuồng đăng tin mới còn chưa đến một giờ thì toàn cầu đã lan truyền tin tức này. Tất cả đều chờ đợi ba ngày sau Sở Cuồng sẽ sáng tác tại hiện trường.



Công ty giải trí Tinh Mang, chủ tịch Lý Tụng Hoa lo lắng nhìn Lâm Uyên: "Có phải hơi mạo hiểm không, để toàn cầu xem cậu viết sách. Lỡ không có cảm hứng thì sẽ ảnh hưởng đến chất lượng. Hay là ngươi đã sớm nghĩ ra bản thảo trong đầu, lần biểu diễn sáng tác này chỉ là hình thức thôi?”

Trực tiếp toàn cầu quả thật có hơi doạ người, cụ thể viết cái gì cũng không thể kiểm soát được. Đó là chưa kể bị áp lực bên ngoài tác động vào, thì chất lượng cũng bị ảnh hưởng đáng kể.

"Không phải hình thức đâu."

Lâm Uyên biết suy nghĩ của Lý Tụng Hoa: "Ta sẽ bảo đảm sẽ nắm chắc chuyện này.”

“Thật ra có thể làm đơn giản một chút.?” Lý Tụng Hoa vẫn không rõ Lâm Uyên muốn làm thế nào để phá vỡ thế cục này.

Nhưng ít nhất cũng không có gì phải sợ: "Ngươi là Tiện Ngư, bản thân điều này đã có sức thuyết phục cực lớn."

Tiện Ngư vẫn luôn là hình tượng toàn tài, nếu Sở Cuồng là một trong những thân phận của Tiện Ngư thì chỉ như thêu hoa trên gấm, càng khiến vinh quang của hắn thêm phần rực rỡ hơn.

Nói các khác Lâm Uyên không cần làm gì, chỉ cần lộ mặt ra ngoài nói rằng Sở Cuồng một trong những thân phận của hắn là đủ rồi.

Những nghi vấn của Lăng Không và Tống Phương sẽ tự sụp đổ cả.

"Ta cảm thấy không đủ." Lâm Uyên biết rõ lòng người phức tạp.

Một khi hạt giống nghi ngờ được gieo xuống sẽ nhanh nhanh chóng nảy mầm. Tiện Ngư có thể cưỡng ép đè nó xuống, nhưng cũng sẽ hướng sự nghi ngờ về trình độ và năng lực âm nhạc của Tiện Ngư.

Huống hồ đây là Sở Cuồng gặp phải vấn đề, vậy sẽ phải chính Sở Cuồng giải quyết vấn đề. Giống như Lan Lăng Vương gặp đủ thứ chỉ trích, rõ ràng chỉ cần Lâm Uyên tháo mặt nạ xuống thì tất cả mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết dễ dàng.

“Được, nghe lời cậu.” Lý Tụng Hoa vỗ vai Lâm Uyên.

Lâm Uyên nói: "Chủ tịch cần giúp ta một việc."

"Cậu nói đi."

"Mời Lăng Không và Tống Phương đến hiện trường ba ngày sau.”

"Ngươi nghiêm túc sao?"

"Ta muốn để bọn họ có mặt, tô điểm theo cho thời khắc thăng hoa của ta.”

"Bọn hắn nhất định sẽ tới." Lý Tụng Hoa thở sâu đi ra khỏi cửa.

Thư ký chờ ngoài cửa nhỏ giọng nói: “Bên ngoài có mấy chục phóng viên của các hãng thông tấn lớn nói muốn phỏng vấn Tiện Ngư lão sư.”

Ánh mắt Lý Tụng Hoa dần dần rét lạnh: "Mấy ngày nay dù là kẻ nào cũng không được phép quấy rầy Tiện Ngư, cho dù là lão thiên vương đến cũng đừng hòng trông thấy hắn.”

“Nhưng có một vài người chúng ta không đắc tội được…”

“Nếu có ai không vui thì cứ trút bực lên người Lý Tụng Hoa ta, cho rằng ông đây ăn chay sao?”

Đương nhiên Lý Tụng Hoa biết lý do vì sao bọn họ lại đến tìm Tiện Ngư. Tiện Ngư không thể trả lời phỏng vấn được thì Lý Tụng Hoạ nhất định phải ngăn cản sóng to này cho hắn.

"Hôm nay đến phiên ta ngăn bão cho ngươi."

Lý Tụng Hoa muốn ngăn người ngoài tiếp xúc với Lâm Uyên để hắn có không gian yên tĩnh, an tâm chuẩn bị buổi trực tiếp ba ngày sau.

Thời gian chỉ còn lại hai ngày, Lăng Không bữa giờ im hơi lặng tiếng đã ngoi lên lại trực tiếp trả lời phỏng vấn: “Sáng tác trực tiếp gì chứ, chỉ là làm trò mà thôi. Bản thảo thì học thuộc trước, sau đó giả vờ sáng tác tại hiện trường, cảnh này quá quen rồi. Hơn nữa hắn có thể live đến khi nào? Đề mục sáng tác không bị mua chuộc ư? Cái này gian lận dễ mà.”

Sau đó, Tống Phương cũng để lại bình luận trên video phỏng vấn của Lăng Không: “Ta thấy phải bổ sung thêm vài chi tiết cho Lăng Không, sau khi Sở Cuồng bị nghi vấn thì Tiện Ngư và Ảnh Tử đều im lặng. Chẳng phải ba người bạn vinh nhục có nhau sao? Bây giờ lại chậm chạp không phản ứng, là thế nào?”

Lăng Không và Tống Phương, một người phụ trách online khai hoả, một người phụ trách offline giữ lửa. Hai bên đều đồng thời phát ra hoả lực, khiến Sở Cuồng bị ép đến đường cùng.

Sau nhiều phen phân tích, có vẻ như mọi người đã bắt đầu xuôi theo:

“Chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ.”

“Vừa bắt đầu đã cảm thấy hai người này cắn bậy cắn bạ, nhưng bây giờ chưa chắc là bọn họ nói bậy nha.”

“Vừa bắt đầu tin tưởng Sở Cuồng, bây giờ lại cảm thấy buồn cười.”

“Live toàn cầu, nghe thật khí phách nhưng cũng chỉ là một buổi trình diễn thôi.”

“Nếu hắn không live thì ta còn tin hắn.”

“Haizz, lão tặc làm ta thất vọng quá.”

“Không ngờ hắn lại là người như vậy.”

“Ta thích Sở Cuồng nhưng bây giờ chắc không còn thích nữa.”

“Đúng là chó cuồng sủa loạn.”

Một vòng dư luận mới lại bắt đầu, gần đây phe ủng hộ và phe chất vấn đều đối chiến mỗi ngày. Sự việc cao trào đến mức vài nền tảng đã cấm những từ nhạy cảm để tránh vi phạm quy tắc cộng đồng.

Chỉ có thể nói là kinh thiên động địa để diễn tả cảnh tượng này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận