Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1852. Live bắt đầu

Chương 1852. Live bắt đầu


Chỉ một tuyên bố live sáng tác đã có thể quy tụ những nhân vật có máu mặt trên khắp Lam Tinh đến đây mà không tốn chút công sức nào. Trong đó mỗi người đều là đại lão đỉnh cấp khắp thiên hạ, vang danh toàn cầu.

Có một câu này luôn nghẹn trong lòng, Lữ Bắc không nhịn được mà lên tiếng: “Ta cho rằng Sở Cuồng lão sư không phải là đoàn đội.”

Không phải chỉ vì công ty từng có hợp tác làm ăn với Sở Cuồng mà nói những lời này. Nếu Sở Cuồng là đoàn đội sẽ ép nhà xuất bản Ngân Lam để giành được nhiều lợi ích hơn nữa.

Nói chung đây không phù hợp với phong cách của tư bản. Chẳng lẽ đoàn đội đứng sau lưng Sở Cuồng chỉ xem tiền tài như cỏ rác sao?

“Ai mà biết các ngươi đóng vai trò sau lưng Sở Cuồng, doanh thu bút danh Sở Cuồng kinh doanh rất tốt, các ngươi vẫn là bên được hưởng lợi.” Tống Phương dùng giọng dè biểu mà nói.

Nói xong câu đó đột nhiên quanh thân Tống Phương phát lạnh, sau khi phát hiện Vương Lạc đang liếc mắt nhìn mình, trong ánh mắt đó mang theo sự chán ghét thì sắc mặt hắn liền đỏ bừng ngại ngùng.

Lăng Không cũng không chột dạ, hắn nhìn quanh một vòng, chợt cười nhạo một tiếng: "Hôm nay quan trọng như vậy vì sao Tiện Ngư lão sư là bạn thân của Sở Cuồng lại không có mặt, các ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?”

Bọn họ đều nhìn quanh, quả nhiên là vậy. Có rất nhiều đại lão đã đến nhưng Tiện Ngư lại chưa xuất hiện, điều này không hợp lẽ thường. Nhưng tỷ phú Vương Lạc lại khẽ chau mày cảm thấy khó chịu với Lăng Không.

“Live sắp bắt đầu, hôm nay ta An Hoành rất vinh hạnh được chủ trì chương trình hôm nay.”

Bên trái truyền đến một giọng nói, sau một giây người dẫn chương trình trứ danh Lam Tinh lên sân khấu. Dù An Hoành cũng không biết thế nào nhưng nghe nói Kim Mộc tiên sinh là người đại diện của Sở Cuồng lão sư đã đề cử với người của hiệp hội nghệ thuật rằng để hắn chủ trì hôm nay

Bản thân An Hoành rất mong đợi, hắn nói: “Mời các vị ngồi xuống.”

An Hoành tuyên bố: "Trực tiếp chính thức bắt đầu."

“Tích!” Tín hiệu trực tiếp toàn cầu được kết nối trong nháy mắt.

Toàn bộ những người đang xem dù là qua live hay là trực tiếp đều phải há hốc mồm kinh ngạc. Đây chính là cảnh tượng xưa nay chưa từng có gây chấn động toàn cục.

"Mẹ nó!"

"Điên rồi sao?”

...

Người đàn ông mặc áo sơ mi xanh ngồi trước bàn máy tính khiến mọi người nôn nao. Tiếc là ống kính không thể bắt trọn khuôn mặt của đối phương.

"Sở Cuồng!"

"Nhất định là hắn!"

"Nhìn bóng lưng thôi ta đoán chắc còn rất trẻ?"

"Ta nhớ hình như Ảnh Tử đã từng tiết lộ rằng cả ba người bạn đều còn rất trẻ.”

"Khá lắm, mới đó mà các ngươi đã tin rồi sao?"

"Hiện tại dù ai ngồi ở đó cũng có thể là Sở Cuồng, Tống Phương không nói sai. Cái tên kia chắc chắn là người phát ngôn thôi.”

“Vì sao không lộ mặt?”

"Đến nước này còn muốn giấu sao?”

"Cứ an tâm xem đi, lão tặc đã dám live thì sẽ cho mọi người một lời giải thích rõ ràng.”

Tại hiện trường các đại lão cũng đang mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào bóng lưng kia. Thậm chí có người còn nghiêng đầu về phía trước dò xét, đáng tiếc vẫn không nhìn thấy chính diện.

"Là hắn sao?"

Tống Phương hỏi Lăng Không, cảm giác tim mình đập rất nhanh, rõ ràng tâm lý đang liên tục ám chỉ mình rằng đó là giả nhưng vẫn vô dụng.

Máu nóng trong người Lăng Không bốc lên, đôi mắt dán chặt vào người bên trên. Hai tay nắm lại thành quyền, móng tay đã đâm sâu vào da thịt: “Ngươi là ai?”

Đôi mắt hắn đỏ như máu, hằn rõ từng tia đỏ xung quanh. Người đang ngồi trên sân khấu là Lâm Uyên, Sở Cuồng chính chủ. Hắn đưa lưng về phía quần chúng, dường như đưa lưng về phía cả thế giới. Tâm tình Lâm Uyên còn bình tĩnh hơn dự đoán của hắn.

An Hoành cũng bước lên sân khấu, sau đó nói: “Bản trực tiếp do hiệp hội nghệ thuật tổ chức, đã được chuyên viên chuyên nghiệp kiểm tra. Toàn bộ các thiết bị của Sở Cuồng lão sư, bao gồm cả máy tính, bàn phím, ghế, bàn và thức uống đều không có vết tích gian lận.”

An Hoành nghiêm túc phát biểu, tình hình hôm nay hắn không thể dùng tư thái dẫn chương trình bình thường để chủ trì: “Tại đây có ai dị nghị gì không?”

Không có ai lên tiếng, bao gồm cả Lăng Không và Tống Phương. Đùa gì chứ, ở trước mắt toàn thế giới đều đang nhìn chằm chằm còn trải qua sự kiểm tra nghiêm ngặt như vậy không thể nào gian lận được đâu.

Quan trọng nhất chính là người kiểm soát chất lượng chính là hiệp hội nghệ thuật, làm sao mà làm giả được chứ? Trừ khi Sở Cuồng thật sự có thể thay đổi kết quả do chính phủ giám sát hoặc là hắn có thực lực xuất sắc.

"Đã như vậy, ta xin phép được giới thiệu tình huống hôm nay. Người thần bí ngồi trên sân khấu chính là Sở Cuồng, sau đó hắn sẽ trực tiếp sáng tác tiểu thuyết tại hội trường.

Nội dung Sở Cuồng viết sẽ được hiện trên màn hình. Để tất cả mọi người đều được chứng kiến rõ ràng nhất. Còn về phần khuôn mặt của Sở Cuồng lão sư, sau khi tiểu thuyết viết xong mọi người sẽ được chứng kiến.

Còn bây giờ để tập trung cho việc viết sách, mong mọi người hãy tạm thời nhẫn nhịn.”

Vậy người đàn ông mặc áo sơ mi xanh này thật sự là Sở Cuồng. Hôm nay hắn sẽ lộ mặt trước toàn thể mọi người. Hai tin tức mà An Hoành đưa ra đã khiến toàn cầu hưng phấn cả lên.

Lúc này, ống kính quét đến Lăng Không và Tống Phương, khiến kênh trực tiếp lập tức náo động. Không ai ngờ rằng, những kẻ ra sức chất vấn đề thân phận thật sự của Sở Cuồng sẽ trực tiếp có mặt tại hiện trường.

Xem ra hôm nay mọi sự sẽ ngã ngũ cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận