Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 207: Lục Hà Đồ

"Kết quả như thế nào?"

"Ngươi cũng thật tò mò về kết quả nhỉ."

"Xin lỗi, ta chính là có một lòng tin không giải thích được đối với đại thần. Đại thần có thể đào tạo ta vẽ phác họa từ vị trí lót bảng đi tới vị trí top mười trong lớp!"

"Bột nước của ta là do đại thần dạy!"

"Lần này ta đặt cược vào đại thần!"

Chung Dư mạnh miệng nói, nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi niềm tin chưa đủ, hắn cũng tự trách chính mình, rút ra cái gì không rút, hết lần này đến lần khác rút ra quốc họa?

Đây không phải đưa đại thần vào miệng cọp sao!

Cho nên Chung Dư cảm thấy vô cùng áy náy, nghĩ rằng mình đặt cược cho Lâm Uyên cũng coi như tự an ủi bản thân.

Mà ở phía trước trước đám đông.

Giáo sư Khổng An của khoa mỹ thuật cười nhạt, không lên tiếng.

Sau lưng Khổng An còn có mấy vị giáo viên mỹ thuật khác, hôm nay cũng đến tham gia náo nhiệt, có người còn nhỏ giọng đánh giá vài câu:

"Có hi vọng sao?"

"Ngươi là nói Lâm Uyên?"

"Ta cảm thấy có thể so tài."

"Đại khái là có thể so tài, nhưng kết quả cũng không hồi hộp lắm."

"..."

Đây không phải là coi thường Lâm Uyên, thực sự thì thành tựu của Lâm Uyên về bột nước và phác họa đều rất đáng kinh ngạc, mà người trong giới hội họa thường chỉ chuyên về một môn.

Bột nước và phác họa của Lâm Uyên tốt như vậy, có lẽ chưa thể nghiên cứu sâu về quốc họa.

Đây là một suy nghĩ cố hữu thường gặp.

Trên thực tế, nếu người bình thường không bật hack thì cũng xác thực khó có thể thoát khỏi cái quy luật này.

"Đi ra rồi!"

Đúng lúc mọi người đang thảo luận, từ cửa truyền tới một âm thanh.

Lâm Uyên và La Vi cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng.

Mọi người đều quan sát Lâm Uyên, trước sau như một, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng, thậm chí ngay cả một nụ cười xã giao cũng không xuất hiện...

Có lẽ là thua nên có chút thảm sao?

Nhưng sau khi mọi người nhìn về phía La Vi, lại hơi do dự với phán đoán vừa rồi, vì dường như tâm hồn của La Vi không còn ở đây, đi cũng hơi loạng choạng, lúc ra đến cửa suýt chút nữa là té lộn mèo một cái, rất nhiều người bị dọa sợ đều đưa tay ra đỡ.

Cũng may La Vi không ngã xuống, nàng chỉ là hồn xiêu phách lạc, liếc nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người của Khổng An:

"Ngài cũng tới sao?"

"Ừ, thế nào rồi?" - Khổng An cười hỏi.

La Vi cười khổ: "Ngài có muốn vào xem một chút không?"

Khổng An vẫn giữ nụ cười: "Không phải là các người thiếu một trọng tài đấy chứ?"

La Vi lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Ta không xứng."

Giọng nói rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có Khổng An mới có thể nghe thấy.

Khổng An hơi bất ngờ, liếc nhìn Lâm Uyên, trong lòng nổi lên chút gợn sóng, sau đó bước nhanh vào phòng vẽ.

Trước tiên ông nhìn qua Phượng Hoàng giương cánh đồ của La Vi.

"Trong khoảng thời gian này, trình độ của cô bé cũng tiến bộ không ít."

Khổng An cười, khen ngợi một câu.

Những giáo viên khác cũng gật đầu liên tục, phượng hoàng của La Vi quả thật được vẽ xuất thần nhập hóa!

"Thật đẹp!"

"Quá tuyệt rồi!"

"Phượng hoàng này giống như có hồn vậy!"

"Hội trưởng cũng quá độc ác..."

"Trực tiếp lấy ra bản lĩnh mạnh nhất sao?"

"..."

Những sinh viên phía sau chen nhau lên xem, rồi nhốn nháo thảo luận cùng nhau.

Sau đó, Khổng An đi về phía bức họa của Lâm Uyên.

Bức họa quay lưng về phía cửa nên mọi người đều nhìn không thấy, chỉ có Khổng An và mấy vị giảng viên trong khoa mới thấy được.

Theo sự quan sát của tất cả sinh viên, mọi người đều kinh ngạc khi nhìn thấy mặt của Khổng An và mấy vị giáo viên đều biến sắc!

Nhất là Khổng giáo sư, ông lão hít một hơi lãnh khí!

Bên trong phòng vẽ rơi vào trầm mặc.

Trong không gian trầm mặc đó, các thành viên câu lạc bộ hội họa có chút không chịu được liền di chuyển một chút.

Chung Dư không biết nội tình thế nào.

Tại sao biểu tình của nhóm Khổng lão lại kỳ quái như vậy?

Không thể giải thích.

Khổng An cẩn thận lấy mắt kính trong túi đeo lên, sau đó ghé sát vào bức họa của Lâm Uyên, xem xét kỹ rồi đứng lên.

Hắn dường như muốn chạm vào bức họa này, nhưng bàn tay lại dừng lại ở giữa không trung rồi thu về.

Vết mực còn chưa khô.

Chạm vào sẽ ảnh hưởng đến chất lượng của bức họa.

Thật lâu sau, Khổng An mới cảm khái nói:

"Lấy mực đậm dựng thẳng điểm mắt, nét ngang họa não, bút như kim thiết, nét vẽ sống động. Lấy bút chấm mực nhẹ vẽ thành thân thể, càng nhìn càng thấy tôm óng ánh trong suốt. Lấy đầu ngọn bút để vẽ râu, càng, chân, cương nhu hòa hợp ngưng tụ, sống động... Đây quả thật là hiếm thấy!"

Đám sinh viên bên ngoài không nhịn được đều muốn vào xem.

Khổng An liền quát lớn: "Đều ở ngoài nhìn đi!"

Cả đám sợ hết hồn, không dám bước vào bên trong nữa.

Khổng An cũng rất quan tâm đến tâm tình của học sinh, liền đem bức họa chuyển qua hướng của mọi người.

Mọi người nhìn bức tranh của Lâm Uyên, có người trầm ngâm suy nghĩ, có người trố mắt nghẹn lời, có người không hiểu nội tình, có người lại không giải thích được.

"Tôm?"

Bức họa không tệ.

Trông rất sống động.

Nhưng so với Phượng Hoàng thì có vẻ không đáng kinh ngạc cho lắm?

Đây là suy nghĩ của đa số mọi người.

Đem tôm của Tề Bạch Thạch và tôm của những họa sĩ thủy mặc phổ thông khác đặt chung một chỗ, hầu hết mọi người đều không nhìn ra được sự khác biệt quá lớn.

Bởi vì chúng đều là tôm.

Nhưng không phải ai cũng đủ năng lực để đánh giá, cũng giống như vậy, trong câu lạc bộ hội họa cũng chỉ có một số ít cao thủ thủy mặc mới có thể nhìn thấu bức họa này của Lâm uyên đáng kinh ngạc cỡ nào!

Vì vậy, những người này đều bị sốc, sau đó lần lượt nhìn về phía Lâm Uyên, ánh mắt không tránh khỏi có mấy phần kinh hãi.

Bên cạnh Khổng An.

Biểu tình của giảng viên chuyên ngành thủy mặc có chút khoa trương, nói:

"Bức họa này dùng bút tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, các ngươi nhìn tôm eo ếch này, thần thái mỗi con đều không hề giống nhau, có con khom lưng về phía trước, có con thẳng lưng du đãng, cũng có con khom lưng bò, không có một chút nào cứng nhắc, không có nước nhưng lại có thể cảm nhận được tôm đang bơi trong nước."

Những giáo viên còn lại cũng đồng tình với ý kiến này.

Một giáo viên khác nói:

"Các ngươi nhìn đôi càng trước của tôm đi, từ mảnh nhỏ đến to, từ vài đốt đến hai chân đều giống như cái kìm, có khai có hợp, râu tôm được vẽ ra bằng vài nét mực nhạt, nhìn tưởng như dễ nhưng thực ra là rất khó, ít nhất là ta không làm được."

"Một bức họa cực kỳ sống động."

Họa sống động thì tôm liền có thể tự hiện ra sự sống.

Họa cứng nhắc thì tôm liền mất đi sinh mệnh.

Trong bức họa này, những đường nét vẽ râu tôm vừa mềm mại, vừa mạnh mẽ, như đứt quãng lại nối liền, có khúc thẳng, có khúc quanh co theo thứ tự. Tôm trên giấy tựa như đang chơi đùa trong nước, râu tôm cũng tựa như theo những gợn nước mà chuyển động...

"Bức họa này nên có một cái tên."

Khổng An nhìn về phía cửa chỗ Lâm Uyên.

Lâm Uyên cuối cùng cũng nở một nụ cười:

"Lục hà đồ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận