Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 85: Bút Lạc Kinh Phong Vũ

Điện thoại kết nối, Lâm Uyên hỏi: "Ngươi bây giờ có thời gian không?"

Chung Dư dùng lỗ tai cùng bả vai kẹp điện thoại di động: "Ta ở phòng ăn ăn cơm, đại thần có chuyện gì xin phân phó."

Lâm Uyên nói: "Cơm nước xong, làm phiền ngươi mang theo toàn bộ công cụ họa bột nước, đi một chuyến tới giảng đường D, phòng học 502."

"Cần làm gì vậy?"

"Họa báo tường."

Chung Dư sững sờ, vội vàng nói: "Ngay lập tức sẽ đến."

Nói xong, Chung Dư cơm cũng không ăn, trực tiếp đứng lên hô: "Mấy người các ngươi, theo ta lên đường."

"Ah?"

Bên cạnh Chung Dư có không ít đồng học đang ăn cơm, rối rít mở miệng hỏi:

"Xảy ra chuyện gì rồi huh?"

Chung Dư nói: "Đại thần hình như phải họa báo tường."

Mọi người ngẩn ra: "Đại thần là năm thứ hai đại học đấy, khối năm hai buổi chiều nay phải bình chọn rồi, thời gian có phải quá gấp hay không?"

Chung Dư tức giận nói: "Không gấp còn cần gọi các ngươi?"

Mọi người bừng tỉnh, chợt cười lớn: "Đúng đúng, chúng ta nhiều lão cẩu chuyên hội họa gộp chung một chỗ, còn có thể bị một cái báo tường làm khó sao. Đại thần là chuẩn bị dùng báo tường nổi tiếng?"

"Ừ, nhanh một chút tranh xuất thể hiện trước mặt đại thần."

Chung Dư lên đường, thuận tiện ở một nhóm riêng bắn cái tin: "Đại thần yêu cầu họa báo tường, người vẽ bột nước tương đối lợi hại tới phòng học hệ soạn nhạc một chuyến. Phòng 502 giảng đường D."

Loạch xoạch loạch xoạch.

Phản ứng trong nhóm trào dâng.

"Chờ đấy, chuyện này thì phải đến!"

"Đại thần yêu cầu, không dám không có mặt."

"Đại thần họa báo tường, còn cần đám cám gà chúng ta?"

"Có phải ngốc hay không, đại thần giỏi phác họa, không phải bột nước. Đây vốn là hai lĩnh vực khác biệt."

Bột nước là bột nước.

Phác họa là phác họa.

Tranh bột nước vẽ tốt thế nào, cùng phác họa họa có được hay không, căn bản chính là hai chuyện khác nhau. Hai bộ môn tất nhiên không có gì liên quan.

"Đúng đúng, không nghĩ tới ta cũng có một ngày được đại thần nhờ vả."

"Thời tới rồi, để cho đại thần nhìn một chút kỹ thuật bột nước của ta. Ta muốn dùng thực lực vẽ bột nước, tìm về tôn nghiêm lúc vẽ phác họa bị mất mặt trước đại thần!"

"Các ngươi bình tĩnh một chút, báo tường không dùng nhiều người như vậy được."

"Được rồi, vậy đi ít thôi, ai bột nước thành tích tốt nhất đi đi."

"Thời gian bình chọn báo tường còn mấy tiếng, bảy tám người là đủ rồi."

"..."

Trong nhóm chat không thể nghi ngờ là rất náo nhiệt.

Vì tên của nhóm chỉ có một ký tự "L".

Đám người trong phòng ăn cũng không ăn cơm tiếp, từng tên trực tiếp cùng đi theo Chung Dư, bọn họ đồng dạng là thành viên lớp phác họa của Lâm Uyên. .

"Ngươi tìm ai?"

Bên trong phòng học 502 hệ soạn nhạc, Tào Bân ngạc nhiên nhìn Lâm Uyên nói chuyện điện thoại.

Lâm Uyên nói: "Bằng hữu bên hệ hội họa."

"Ổn chứ?"

"Năm thứ ba đại học."

Tào Bân há to miệng, bỗng nhiên vui mừng quá đỗi:

"Đúng vậy, nếu nói ai có thể trong thời gian ngắn hoàn thành báo tường, cũng chỉ có thể là sinh viên hệ hội họa thôi. Hơn nữa còn là học trưởng năm ba kinh nghiệm phong phú! Ngươi nhớ gọi nhiều thêm vài người cùng tới, chúng ta còn có hi vọng!"

Lâm Uyên nói: "Ta gọi một người thôi."

Tào Bân nóng nảy: "Một người sao được chứ, phải nhiều tới vài người mới kịp, bằng không không đủ thời gian đâu. Ngươi có thể gọi lại một cuộc điện thoại nữa, nhờ bằng hữu ngươi kéo thêm vài học trưởng thân thiết đến hỗ trợ được không, dù sao cả tấm bảng lớn như vậy.

Hơn nữa ngươi có thể không biết tính nghiêm trọng của chuyện này. Kỳ này bởi vì nguyên nhân sức khỏe không tốt, Nghiêm Mộng Giai đã phải nghỉ học một đoạn thời gian, cho nên một số môn điểm số của cô ấy không đủ. Bây giờ hoạt này là cơ hội của cô ấy, báo tường dù sao cũng là nhiệm vụ của phó văn nghệ, lấy được thành tích tốt nàng có thể kiếm được điểm khen thưởng. Ngươi biết quy củ của trường học chúng ta, điểm số không đủ không thể tốt nghiệp. Lần này báo tường xảy ra vấn đề, Nghiêm Mộng Giai thật ra là người thống khổ nhất, nhưng cô ấy không hề trách cứ bạn học trực nhật hôm qua..."

Tào Bân càng nói càng gấp.

Hắn đúng là một lớp trưởng tốt.

Nhưng còn đang nói dở, thanh âm Tào Bân bỗng nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Trên hành lang bỗng nhiên tối om om vì xuất hiện một đám người, bọn họ chen vào cửa lớn lớp học. Bởi vì số người quả thực khoa trương, cuối cùng cửa phòng học gần như muốn chen không lọt rồi.

"Ngươi kêu cái này gọi là một người... ?"

Tào Bân mờ mịt nhìn Lâm Uyên.

Lâm Uyên cũng ngoài ý muốn, cầm đầu là Chung Dư, nhưng đám người phía sau Chung Dư dường như đều là sinh viên mình đã dạy ở Câu lạc bộ hội họa.

Chung Dư cười nói: "Đại thần."

Lâm Uyên gật đầu, cũng không nói nhảm: "Thời gian có chút gấp, làm phiền ngươi phụ ta pha thuốc màu."

Lúc này Chung Dư đang suy tư kết cấu bố cục báo tường, cho nên không nghe rõ lời Lâm Uyên nói, vội vàng hô thật nhanh: "Thời gian có chút gấp, các ông mau tới chuẩn bị thuốc màu, ngoài ra nhớ đi lấy ít nước tới, chân tay nhanh nhanh lên..."

Vừa nói Chung Dư vừa lấy điện thoại di động ra, lên mạng tra một chút kết cấu báo tường. Thật ra cũng giống nghệ thuật vẽ phỏng theo, chỉ cần tìm bức phù hợp nhất là được.

Mấy phút sau.

Chung Dư tìm được một tấm hình tương đối hài lòng, nhưng khi hắn xoay người, lại phát hiện tất cả mọi người đều lẳng lặng nhìn chằm chằm tấm bảng đen, phảng phất đã choáng váng.

"Gì vậy?"

Chung Dư cũng nhìn về phía tấm bảng đen, sau đó hắn thấy được hình ảnh cực kỳ rung động:

Chỉ thấy Lâm Uyên đang đứng vững vàng trên ghế, cầm bút cỡ lớn, lấy tốc độ cực kỳ nhanh đánh một tầng màu lót. Đến cả quá trình dùng phấn viết phác họa bố cục cũng trực tiếp bỏ qua, dùng bút vẽ cỡ lớn nhanh chóng khoa một vòng đen xám đan xen trên màu nền, lả tả hiện ra dáng hình ngọn núi nguy nga!

Hai sinh viên phụ trách bưng hộp thuốc màu.

Lâm Uyên đổi giữa những cây bút liền lạc tự nhiên, hoàn toàn không cần suy nghĩ. Lại chấm vài chỗ thuốc màu khuấy khuấy, điều ra màu sắc tinh chuẩn, hạ thủ từng tầng một, liền đem dãy núi đầy cảm giác lập thể thể hiện ra tinh tế!

Ba phút...

Bảy phút...

Mười lăm phút...

Ba mươi phút...

Thời gian yên lặng trôi qua, không có ai nói chuyện, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Lâm Uyên trước tấm bảng đen múa bút. Một nhóm người hệ mỹ thuật giỏi họa bột nước nhất, giờ phút này lại chỉ có thể trở thành công cụ cầm hộp màu giúp Lâm Uyên, nhưng mà không có ai bất mãn, trong đôi mắt bọn họ phảng phất đều có từng ánh sao lấp lánh!

"Xoạt xoạt xoạt."

Lâm Uyên dùng tốc độ nhanh đến không tưởng để vẽ, hắn phảng phất có thể thuộc lòng các loại bột màu pha tỉ lệ bao nhiêu có thể điều chế ra màu sắc như thế nào. Hắn tựa hồ lại không thèm để ý tầng cơ cấu cơ bản, mỗi một bút đều có thể tinh chuẩn chính xác giống như nơi đó đã được đánh dấu bố cục sẵn.

"Đổi."

Có người đổi tay cầm khay pha màu, sinh viên giơ hộp thuốc màu cũng đã đổi người hai lần, dù sao liên tục giơ hộp thuốc cao như vậy tay sẽ rất mỏi.

Lâm Uyên tập trung tinh thần.

Quyết định đại thể chi tiết, sau đó dùng cỡ bút vẽ càng ngày càng nhỏ.

Trên sông là thuyền trúc, trên thuyền trúc có người mang nón lá, dưới hiệu ứng sáng tối mãnh liệt, vật trong tranh phảng phất như có thể chuyển động:

Thanh Sơn đại sắc!

Thác nước phi lưu!

Thủy thế xiết!

Kính tùng đứng thẳng!

Trời cao vân thâm!

Trạng thái của Lâm Uyên khoa trương trước giờ chưa từng thấy, trên người hắn dùng ba cây bút, trong miệng ngậm một cây, tay phải tay trái mỗi tay cầm một cây, dùng xong bút nào ném luôn bút đấy, ngoại trừ pha màu, con mắt cơ hồ không rời khỏi tấm bảng đen.

Trên bờ là kiến trúc không tên.

Trong nước là cá lội.

Con cua đi ngang qua bãi cát.

Đường chân trời là cánh buồm trắng bị gió thổi căng phồng.

Dùng bút nhỏ hoàn thành một nét họa cuối cùng, Lâm Uyên cảm giác mình cổ mỏi, tay cũng mỏi, cả người đều trong trạng thái mệt mỏi uể oải hụt hơi.

Mà trên bảng đen.

Sơn Hải đã liên kết, cây tùng giấu trong mây mù tốt tươi giữa sườn núi, có thác nước rực rỡ từng bọt sóng tán lạc đầy đất, có hải âu cùng thu thủy cộng trường thiên, màu sắc thỏa thích phóng khoáng.

Bút lạc kinh phong vũ!

Giờ khắc này, sinh viên phụ trách giơ thuốc màu cho Lâm Uyên, sinh viên phụ trách đổi bút cho Lâm Uyên, sinh viên phụ trách rót nước cho Lâm Uyên, sinh viên phụ trách rửa bảng pha màu cho Lâm Uyên, nội tâm sinh ra hai loại cảm thụ dây dưa với nhau.

Vinh hạnh.

Cùng tự ti.
Bạn cần đăng nhập để bình luận