Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1813. Gột rửa tâm hồn

Chương 1813. Gột rửa tâm hồn


Tất nhiên Lâm Uyên không biết cảm nhận của người khác, giờ phút này hắn đang đắm chìm trong diễn tấu. Trong sự làm nền của cello, âm thanh của piano dần dần mạnh mẽ vang lên, tạo nên một giai điệu buồn.

Cho dù tuyệt vọng như vậy nhưng vẫn ẩn chứa hy vọng mãnh liệt. Tựa như đóa hoa trắng kiên cường nở nơi chiến trường.

Cuối cùng, Lâm Uyên đã biểu diễn xong "Croatia đệ nhất cuồng khúc".

Ngồi bên cạnh Dương Chung Minh, Abigail nhìn chăm chú Lâm Uyên trên sân khấu. Duy trì tư thế lắng nghe, vẻ mặt lại càng ngày càng nghiêm túc, mãi cho đến khi toàn bộ diễn tấu kết thúc, hắn vẫn chưa thoả mãn nói: “Lại là sự kết hợp giữa cổ điển và hiện đại.”

Tiện Ngư luôn có thể nắm bắt tối đa giới hạn của tác phẩm.

“Linh cảm sáng tác rất tốt.” Trịnh Tinh mở miệng nói: “Hơn nữa Nightbird trước đó cộng với bản nhạc này sẽ nổi tiếng khắp toàn cầu.”

“Chỉ là hai bản này sao?” Dương Chung Minh nheo mắt lại: “Buổi hoà nhạc tối nay chỉ vừa mới bắt đầu.”

"Đúng vậy, đây chỉ là bắt đầu, các ngươi có chú ý tới chưa? Kỹ thuật dương cầm của Tiện Ngư chính là trình độ đại sư đỉnh cấp. Đây không phải là điều đáng sợ nhất mà cảm giác vừa rồi giống như làm cho người ta hoàn toàn tiến vào thế giới âm nhạc kỳ diệu..."

Họa sĩ tốt đến đâu cũng không cách nào lý giải ý nghĩa của [Họa Hồn].

Điều này cũng tương tự như vậy, dù khúc phụ có lợi hại đến đâu cũng không cách nào giải thích được [Thanh Lân Kỳ Cảnh]. Bọn họ chỉ biết cảm thán và tán thưởng loại kỳ tích thuộc về âm thanh này.

"Ta đã bắt đầu chờ mong bài thứ ba rồi."

Bài hát thứ ba, Lâm Uyên không để khán giả chờ đợi quá lâu.

Nhưng trước khi bắt đầu bản nhạc thứ ba, Lâm Uyên lại lên tiếng:

"Chắc mọi người đều biết hình thức âm nhạc điều chỉnh đi, tác phẩm tiếp theo là một loại hình thức âm nhạc điều chỉnh. Ta gọi hình thức thú vị này là Canon…"

Canon không phải là tên của một bản nhạc, là một phong cách sáng tác. Mỗi lần tám nhịp lại có một vòng lặp, cảm giác như vòng lặp vô hạn. Bản nhạc tiếp theo mà Lâm Uyên muốn trình diễn chính là Canon cung Rê trưởng.

Có lẽ sẽ có một câu chuyện nhỏ về bài hát này, Pachelbel là một nhạc sĩ đã chơi bản nhạc này bằng violin để tưởng nhớ người vợ quá cố của mình. Ông ấy cũng là người đầu tiên sáng tác ra phong cách canon.

Lâm Uyên sắp xếp lại dàn nhạc, dùng violin làm chủ đạo, piano là phụ bắt đầu trình diễn bản nhạc số ba. Cello bắt đầu ngân nga hai vòng hoà thanh lặp lại, sau đó ba chiếc violin cách nhau tám nhịp lần lượt được thêm vào, chơi cùng một giai điệu giống hệt nhau.

Theo lý thuyết, điều này sẽ rất đơn điệu nhưng mà trên cảm giác nghe thực tế, lại làm cho người ta có một loại cảm giác vui vẻ.

Đàn piano của Lâm Uyên chính thức gia nhập. Tại thời điểm này, giai điệu duyên dáng của Canon, đã trôi nổi khắp đại sảnh Kim Sắc.

"Trình độ thiên tài của Tiện Ngư lúc nào cũng khiến người chấn động, âm nhạc đơn giản như vậy vẫn có thể mang màu sắc tuyệt đẹp.” Có Khúc phụ mở miệng.

Khúc phụ bên cạnh tỏ vẻ bội phục: "Nếu như cứ không ngừng diễn tấu nó thì khúc nhạc này sẽ tuần hoàn vô hạn.”

“Sáng tác này thật đẹp quá đi.”

“Ta cảm thấy ý tưởng sáng tác của bản nhạc này, có bóng dáng của nhạc pop. Hoặc có thể nói bản nhạc này là một mô hình kinh điển của rất nhiều bản nhạc pop.”

"Đơn giản nhưng vẫn vô cùng duyên dáng."

"Về âm nhạc điều chỉnh mà nói, bản nhạc này có thể đứng đầu."

"Lúc này mới là bài thứ ba."

"Rốt cuộc hắn ta có thể mang lại bao nhiêu bất ngờ trong buổi hoà nhạc này?”

“Ta không biết sự thăng hoa này có phải do địa điểm tổ chức là đại sảnh Kim Sắc không nữa?”

“Nếu không vì nguyên nhân đó, tại sao hắn có thể tạo ra được những âm thanh tuyệt vời như vậy?”

"Lập tức làm cho người ta chìm đắm trong thế giới âm nhạc."

Tất nhiên đều do hiệu ứng của [Thanh Lân Kỳ Cảnh] mang lại, đồng thời là do bản thân bản nhạc đã quá đỗi xuất sắc rồi. Đều là những kiệt tác được chọn lọc từ Trái đất, làm sao lại không hay cho được.

Nhưng sau khi tất cả, lần đầu tiên mọi người phát hiện ra mình cũng có thể hiểu được nghệ thuật và cảm động bởi nghệ thuật. Nhiều người đang vô cùng vui mừng trò chuyện với bạn bè: “Quá hay.”

“Đây là sự cảm động của nghệ thuật.”

“Làm cho linh hồn người ta đều phiêu phiêu dục tiên dục tử!”

“Bài hát này gọi là Canon cung Rê trưởng, ta hy vọng buổi diễn tấu có thể tuần hoàn mãi mãi, vĩnh viễn không biết chán.”

"Ha ha."

"Ngươi nghe hiểu không?"

"Lời này của ngươi có ý gì? Sao ta lại không hiểu chứ? Bản nhạc này thể hiện nổi nhớ mang mác.”

“Ngươi đừng lừa ta, trình độ thưởng thức của ngươi thế nào chẳng lẽ ta còn không rõ sao? Lần trước nghe bản giao hưởng của Abigail đến mức ngủ thiếp đi, đừng tưởng rằng ta không thấy.”

“Mẹ kiếp, ta lại hiểu được âm nhạc của Tiện Ngư.”

“Trùng hợp thật, ta cũng hiểu âm nhạc của Tiện Ngư.”

Tầng lớp giàu có cũng thường khen ngợi những tác phẩm nghệ thuật nhưng họ lại không hiểu. Chẳng qua hôm nay có cái gì đó đặc biệt khiến tất cả đều thấu hiểu âm nhạc của Tiện Ngư.

Nhưng bọn họ lại không biết điều đó, chỉ cho rằng có mỗi bản thân mình hiểu. Khi họ nói ra quan điểm đó, bất ngờ thay lại được hưởng ứng theo. Thế là họ cho rằng những người kia đều đang giả vờ mà thôi, khiến họ cảm thấy bản thân thật ưu việt.

Tối nay có rất nhiều tỷ phủ cố tình đặt phòng riêng, để bàn chuyện làm ăn. Nhưng lúc này chẳng ai có ý định thô tục đó nữa, mỗi người đều đang nghe nhạc, vẻ mặt nghiêm túc đến mức có chút thành kính.

Không ai đề cập đến việc kinh doanh, như thể đề cập đến kinh doanh sẽ xúc phạm âm nhạc. m nhạc này làm cho bọn họ chỉ muốn hoàn toàn vứt bỏ mùi đồng tiền hôi thối trên người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận