Toàn Chức Nghệ Thuật Gia
Chương 157: Ngươi Lại Xong Rồi
Người viết lời lắc đầu.
Hắn là một trong ba vị lão sư viết lời cho ca khúc, hôm nay được phái tới Tinh Mang âm nhạc, La Kỳ yêu cầu hắn nghe ngóng một chút tình báo:
"Tên Tiện Ngư này quá kiêu ngạo, trực tiếp cự tuyệt ba người viết lời chúng ta, hắn muốn tự hoàn thành ca từ."
"Hắn còn biết Tề ngữ?"
La Kỳ có chút kinh ngạc nói.
Người viết lời bĩu môi: "Trình độ gà mờ thôi, nói thẳng ra thì hắn miễn cưỡng có thể dùng Tề ngữ giao lưu với người bản xứ, nhưng loại trình độ này muốn viết ca từ cho bài hát Tề ngữ, đơn giản là nằm mơ. Nhưng, chính hắn cự tuyệt chúng ta, chúng ta cũng chỉ có thể chờ hắn viết xong rồi tới xem sửa lại thế nào, nói không chừng còn phải thay đổi toàn bộ. Ngược lại sắc mặt Hoàng Đạt lúc đấy rất khó coi."
"Tốt!"
La Kỳ đập tay khen hay, chợt cảm giác mình phản ứng quá bành trướng, liền thu liễm lại nụ cười: "Xem ra lần này Phạm Long Hà chọn được một đồng đội không đáng tin cậy, chỉ có thời gian một tháng, bây giờ đối phương còn không muốn có người phối hợp viết lời cho ca khúc, vậy đơn này làm sao có thể hoàn thành?"
Người viết lời lắc đầu.
Mà ở một bên khác.
Phạm Long Hà cũng cùng lão sư viết lời cho ca khúc tên gọi Hoàng Đạt gặp mặt, nhưng khi hắn nghe Hoàng Đạt tức giận bất bình nói, Tiện Ngư hôm nay cự tuyệt để cho mấy người Hoàng Đạt hỗ trợ viết lời, biểu tình trong nháy mắt cứng lại.
"Không phải ta không giúp." - Hoàng Đạt nói:
"Là hắn không phối hợp!"
Theo Hoàng Đạt, Tiện Ngư giống như thiết đầu quái, cố tình muốn một mình húc vào tường.
Khuyết điểm đặc trưng của rất nhiều nhạc sĩ hiện nay.
Luôn thích chính mình độc lập hoàn thành ca khúc.
Nếu như là bài hát tiếng phổ thông thì coi như thôi, ca từ của bài «Cá lớn» kia quả thật chứng minh được năng lực ngôn ngữ của hắn rất tốt, nhưng đây là bài hát sử dụng Tề ngữ.
Người sắp xếp câu từ còn lơ ma lơ mơ, kiến thức thì nửa vời, không hiểu viết như thế nào?
Phạm Long Hà cười khổ nói: "Coi như là vậy đi, chờ hắn gửi bài hát sang, nếu ca từ thật sự không ổn, vẫn phải mời Hoàng lão sư hỗ trợ sửa đổi một chút, chuyện này ta sẽ cố gắng thuyết phục hắn."
"Ta sẽ tận lực."
Hoàng Đạt sau khi đứng dậy, lại quay đầu nhắc nhở một câu: "Nếu như hắn gửi ca khúc quá sát ngày, coi như là ta cũng không có khả năng trong ngắn hạn viết ra một phần lời phù hợp, chuyện này hi vọng Phạm phó trưởng ban hiểu cho."
"Ta hiểu."
Phạm Long Hà miễn cưỡng nở nụ cười.
Chờ Hoàng Đạt rời đi, biểu tình trên mặt Phạm Long Hà chợt bất đắc dĩ.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng hắn phảng phất đã thấy cán cân thắng lợi đang không ngừng nghiêng về phía La Kỳ.
Hi vọng duy nhất bây giờ chính là bài hát của Tiện Ngư đủ tốt.
Tốt đến trình độ mà ca từ hơi kém cũng không ảnh hưởng quá nhiều!
Dù sao thời gian còn lại quá ngắn.
Chút thời gian này vô luận là đối với khâu soạn nhạc hay viết lời đều trở thành một trở ngại quá to lớn.
Hết lần này tới lần khác trong ban còn có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm.
Nếu như lần này mình bại bởi La Kỳ, vậy ít nhất trong vòng một năm tới, mình có thể hoàn toàn bị loại bỏ khỏi những quyết sách quan trọng liên quan đến âm nhạc của công ty.
"Hi vọng càng ngày càng mong manh..."
Phạm Long Hà đứng lên, chỉ cảm thấy mặt trời bên ngoài tại sao không quá chói chang, lại có thể chiếu cho hắn có chút choáng váng.
Chống đỡ cho hắn không trực tiếp nhận thua, đại khái chính là thời gian từng ngày trôi qua, hết một ngày lại thiếu đi một phần chống đỡ. .
Tháng nào thời gian trôi qua một ngày cũng ít đi một ngày.
Nhưng cái cảm giác đếm ngược tới hết tháng, đối với Phạm Long Hà cùng Tinh Mang âm nhạc thì nhiều áp lực hơn người khác rất nhiều.
Tuy nhiên người trong tâm bão là Lâm Uyên, vô luận đi học hay đi làm, trạng thái vẫn trước sau như một.
Cố Đông đã không ôm hy vọng.
Nhất là sau khi nàng lại vài lần thấy Lâm Uyên làm mấy việc không nên làm trong giờ hành chính.
Nhưng nàng chỉ nói ý nghĩ của mình với Cố Cường Vận, không hề tuyên truyền ra ngoài với mọi người trong công ty.
Nàng không muốn làm sụp đổ tâm lý của mọi người.
Cố Cường Vận vẫn không hề từ bỏ, hắn từ đầu đến cuối giữ vững suy nghĩ 'Lâm Uyên đang tìm linh cảm'.
Về phần nội tâm của hắn đối với suy nghĩ này tin tưởng bao nhiêu, đến chính Cố Cường Vận cũng không thể nói rõ.
Hắn thực sự không dám đồng tình với suy nghĩ của Cố Đông, đây là kinh nghiệm và tâm đắc mà hắn rút ra được sau nhiều năm chèo chống công ty.
Trước khi tai nạn ập tới, tốt nhất nên giữ cho mình một trái tim lạc quan, khi đó mới có thể đối diện tất cả sóng gió.
Chết đi trong thống khổ tuyệt vọng, hay là chết đi trong hi vọng, cảm giác đau đớn sẽ không khác nhau quá nhiều. .
Nhưng.
Ngày cuối tháng đã gần kề, theo kỳ hạn hợp đồng đã vào thế lửa xém lông mày, Cố Cường Vận rốt cuộc không cách nào tiếp tục giữ vững tâm tính đà điểu của mình được nữa. (1)
Chuyện phải đến thì kiểu gì cũng sẽ đến!
Hắn rốt cuộc lấy dũng khí, dẫn theo Cố Đông đi cùng, gõ cửa phòng làm việc của Lâm Uyên.
"Mời vào."
Thanh âm Lâm Uyên bình tĩnh ôn hòa trước sau như một, bình thản tựa như với đơn đặt hàng ba triệu này hắn là người ngoài cuộc, bình thản tựa như hắn đã quên mình còn một nhiệm vụ chưa hoàn thành.
Giờ phút này, Cố Cường Vận vậy mà lại sinh ra mấy phần bội phục!
Tâm tính gặp nguy không loạn, Lâm Đại Biểu mới thực sự là người có phong độ đại tướng!
Thả về cổ đại, người như Lâm đại biểu coi như bị đẩy lên pháp trường chặt đầu, biểu tình đại khái cũng sẽ không xuất hiện quá nhiều biến hóa.
So sánh với loại tâm tính đà điểu lừa mình dối người của bản thân, không chỉ cao cấp hơn một bậc.
Hắn chủ động cho rót cho Lâm Uyên chén trà, sau đó làm vẻ mặt nhăn nhó nói: "Lâm đại biểu, thời gian còn lại cho chúng ta không nhiều lắm..."
"Hôm nay ngày mấy?"
Lâm Uyên gần đây bận việc gõ chữ, mỗi tháng phải đủ trên dưới 20 vạn chữ, lại quên béng chuyện này. Dù sao mỗi ngày hắn đi làm chính là chạy thẳng tới phòng làm việc, khi mới bắt đầu Cố Đông còn thử thúc giục một phen, sau đó dứt khoát mặc kệ hắn.
Hôm nay ngày mấy?
Cố Đông yên lặng nhìn sang Cố Cường Vận, ánh mắt đồng tình.
Tâm linh mỏng manh của Cố Cường Vận thiếu chút nữa không chịu nổi, thật vất vả mới tiếp thu được sự thật Lâm Uyên còn không nhớ rõ ngày tháng: "Ngày 26 tháng 9."
Trong lòng Lâm Uyên khẽ động.
Thời gian đã không sai biệt lắm.
Cố Cường Vận mếu máo nói: "Lâm đại biểu à, ta một mực không dám hỏi tới tiến độ sáng tác, sợ quấy rầy tâm cảnh của ngươi. Nhưng bây giờ thời gian của chúng ta cũng không còn nhiều nữa, cho nên coi như ta lắm lời, cũng nhất định phải nói một lần, dù sao ngươi cũng đưa bài hát ra đi, bất luận tốt xấu thế nào, tối thiểu cũng nên cho bên Lôi Đình thấy thái độ của chúng ta có phải không? Ta nói nhiều như vậy hi vọng ngươi đừng cảm thấy phiền..."
Hắn lải nhải nói thêm vài phút.
Lâm Uyên không trả lời, thế nhưng trong suy nghĩ của Cố Cường Vận, tức giận đã bị khuôn mặt đẹp trai không biểu tình kia che lấp, Cố Cường Vận đại khái nhìn ra đơn giản chính là ba chữ:
Ngươi phiền quá.
Đương nhiên là Cố Cường Vận hiểu lầm, Lâm Uyên không cảm thấy Cố Cường Vận rất phiền, hắn ngược lại phải cảm ơn đối phương nhắc nhở, nhắc nhở hắn một chuyện:
"Có thể nhận đơn mới rồi."
Biểu tình của Cố Cường Vận, trong nháy mắt trở nên hết sức đặc sắc, hắn há miệng, ấm ớ nửa ngày mới nói ra một câu hoàn chỉnh:
"Đây là bán thành phẩm cũng không có?"
Tốt xấu gì cũng phải giao một cái ra đây chứ?
Liền làm bộ làm tịch cũng không thèm, có phải là hơi quá phận hay không?
Sớm biết thế này nên để cho đám người trong ban soạn nhạc viết vài bài, ít ra có cái đưa sang cho Giải trí Lôi Đình nhìn một chút, chúng ta không phải không cố gắng, thật sự là không có thực lực hoàn thành...
Lâm Uyên ngẩng đầu nhìn Cố Cường Vận:
"Xử lý xong rồi."
Suy nghĩ của Cố Cường Vận trong nháy mắt bị bóp gãy.
Hắn bật ra một câu theo bản năng: "Cái gì xong rồi?"
Cố Đông thì có chút mờ mịt nhìn Lâm Uyên, bỗng nhiên trong nội tâm tự hỏi chính mình một vấn đề:
Ngươi lại xong rồi?
Có phải ta vừa mới trùng sinh trở lại cái ngày mà Lâm Đại Biểu mới tới công ty đúng không?
Tuy rằng không nhớ xổ số hôm nay là bao nhiêu, nhưng đây là cơ hội ông trời ban cho ta sửa sai đúng không? Ngăn cản hợp đồng với Lôi Đình trước khi nó được ký sao?
Không đúng, không đúng...
Ngày đó Lâm Đại Biểu hình như nói bốn chữ này trong nhóm chat, hôm nay lại nói trước mặt, ta đại khái không được trùng sinh rồi.
Nhưng lần trước, Lâm Đại Biểu nói xong bốn chữ này, chuyện phát sinh sau đó...
Hô hấp của cố Đông bỗng nhiên hơi gấp gáp!
Cố Cường Vận hiển nhiên cũng ý thức được điều gì đang xảy ra.
Biểu tình của hắn, trong khoảnh khắc đó giống như một pha slow motion, miệng từ từ há ra, con mắt mở lớn, nếp nhăn trên mặt tô vẽ thêm như một bức tranh biếm họa, muốn bao nhiêu khoa trương thì có bấy nhiêu khoa trương. .
(1) Tâm tính đà điểu: Thích vùi đầu xuống cát coi như không thấy tai họa đang tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận