Toàn Chức Nghệ Thuật Gia
Chương 193: Bão Tố Nổi Lên
Nhưng kể từ cảnh quay bùng nổ này, Hạ Thắng quả thực đã dần rút ra được kinh nghiệm và hướng đi cho những cảnh quay tiếp theo.
Lâm Uyên vốn tưởng rằng sau một tiếng, trạng thái biểu diễn của Hạ Thắng sẽ rớt xuống ngàn trượng.
Nhưng sự thực là sau một tiếng, trạng thái của hắn tuy có chút giảm sút, nhưng nếu so với trạng thái trước khi sử dụng đạo cụ thì chắc chắn là tốt hơn nhiều.
Rất nhiều người trong ê- kíp phim đều tấm tắc khen ngợi diễn xuất của Hạ Thắng hôm nay đã đạt đến một bước đột phá nhất định.
Điều này khiến cho Lâm Uyên phải suy nghĩ.
Hắn nghĩ rằng tinh chi mảnh vụn là đạo cụ dùng một lần.
Trên thực tế, đây quả thực là đạo cụ dùng một lần, nhưng rõ ràng là một khi trải qua loại trạng thái này thì diễn viên sẽ rất dễ dàng tìm ra hướng đi cho bản thân.
Có lẽ đây mới là tác dụng thực sự của tinh chi mảnh vụn?
Kết thúc buổi ghi hình hôm nay.
Hạ Thắng cũng có chút kích động.
Hắn uống một hớp nước, chuẩn bị qua cảm ơn lời khuyên của Lâm đại biểu, kết quả không biết có chuyện gì xảy ra, hắn bỗng nhiên bị sặc nước, không nhịn được mà ho sặc sụa.
"Khụ. Khụ..."
Hạ Thắng đã lớn như vậy nhưng chưa bao giờ bị sặc nước như thế này cả.
Hắn ho khan trong vài phút, cảm giác như muốn ho ra cả nội tạng, dọa mọi người xung quanh sợ hãi.
Sau một hồi lâu ho khan, hắn mới hơi ngừng được lại, chỉ cảm thấy cuống họng có chút nóng bỏng.
"Ngươi không sao chứ?"
Mọi người ân cần hỏi.
Hạ Thắng xua xua tay, cười, chỉ là bị sặc nước thôi mà.
Hắn cố nén sự khó chịu trong cổ họng lại, bước nhanh về phía Lâm Uyên, ánh mắt mơ hồ bỗng nhiên sáng lên, nói:
"Cảm ơn sự hướng dẫn của Lâm đại biểu, sau này ta còn có thể thỉnh giáo ngài không?"
"Không thể được."
Lâm Uyên dứt khoát lắc đầu.
Tinh chi mảnh vụn quá đắt, hắn không có khả năng mua thường xuyên, chỉ khi nào đến đường cùng, thực sự không còn biện pháp mới có thể đem ra sử dụng.
"Được rồi..."
Hạ Thắng suy nghĩ một chút thì cũng phải, làm sao có thể luôn để cho biên kịch tự mình hướng dẫn chứ?
Hơn nữa hôm nay trạng thái biểu diễn lần này đã giúp cho Hạ Thắng có thu hoạch rất lớn, hắn mơ hồ cảm nhận được một cánh cửa diễn xuất lớn đang dần mở ra với hắn.
Sau khi ê- kíp phim kết thúc công việc.
Trên đường về nhà, Lâm Uyên không nhịn được mà gọi hệ thống ra:
"Tại sao ta lại có cảm giác là lạ ở chỗ nào đó?"
Đúng vậy, đối với chuyện Hạ Thắng gặp xui xẻo, Lâm Uyên luôn cảm giác được có chỗ không đúng.
Sự thật chứng minh cảm giác của hắn không sai.
Hệ thống đáp lại:
"Tác dụng phụ của việc sử dụng đạo cụ chính là có khả năng gây ra vận xui ở mức độ nhất định."
"Còn ta thì sao?"
Sắc mặt của Lâm Uyên liền thay đổi.
Hắn đã sử dụng rất nhiều thuốc tăng cường trí nhớ!
Hệ thống nói:
"Nếu kí chủ sử dụng trên người của bản thân thì vĩnh viễn sẽ không gây ra vận xui, chỉ khi kí chủ sử dụng đạo cụ trên người của người khác thì đối phương mới có khả năng nhất định gặp xui xẻo sau khi hiệu quả của đạo cụ kết thúc, hơn nữa loại vận xui này cũng sẽ không quá lớn."
Lâm Uyên:
"..."
Nếu như nói "Vậy ta đã an tâm" có phải là quá nhẫn tâm hay không?
Nhưng Lâm Uyên thực sự đã yên tâm, không cần đạo đức giả mà phủ nhận.
Huống chi chỉ là Hạ Thắng uống nước bị sặc.
Loại mức độ vận xui này đúng là có thể chấp nhận được, nhất là đối với hiệu quả nghịch thiên của đạo cụ mà nói.
Suy nghĩ kĩ một chút về trạng thái vừa rồi của Hạ Thắng, nó gần như giống y hệt trạng thái của Châu Tinh Trì, trong quá trình quay chụp phim «Đường Bá Hổ điểm Thu Hương» còn có đạo cụ nào có thể so với cái này tốt hơn sao?...
Những ngày tiếp theo, Hạ Thắng quả nhiên vẫn giữ vững được trạng thái biểu diễn tốt, không còn xuất hiện tình trạng như ngày hôm đó, diễn đến sống chết cũng không thấy hiệu quả.
Điều này khiến cho Lâm Uyên có thể thở phào nhẹ nhõm.
Khi quá trình quay chụp «Đường Bá Hổ điểm Thu Hương» đang ở thời điểm dầu sôi lửa bỏng, cũng là lúc sự cạnh trang của mọi tầng lớp ngành nghề trong xã hội bước vào giai đoạn khốc liệt.
Nhất là hai nền tảng mạng xã hội hàng đầu là Bộ Lạc và Blog, vì tranh cướp khách hàng mà sử dụng tất cả vốn liếng!
Những ngày này.
Tại bộ phận văn học của Bộ Lạc.
Là giám đốc điều hành, Hàn Tể Mỹ gần đây thật sự cảm thấy kiệt sức.
Lúc này, tại hội nghị biên tập bộ phận văn học của Bộ Lạc.
Một vị tổng biên tập với sắc mặt khó coi, nói:
"Blog bên kia đã thành lập một bộ phận văn học, bọn họ cũng nhằm vào thị trường truyện ngắn mạng, hơn nữa tốc độ xuất chiêu của bọn họ rất nhanh. Bây giờ, họ đã liên tiếp ký hợp đồng với mấy vị tác gia truyện ngắn hàng đầu, tháng sau họ sẽ chính thức ra mắt các tập truyện ngắn mạng..."
Truyện ngắn mạng.
Đây là thể loại đọc truyện trực tuyến được ưa chuộng nhất ở thời điểm hiện tại.
Lúc trước, đây là điểm đặc sắc của bộ lạc, từ sau khi bộ lạc tái cơ cấu văn học, nền tảng này rất được người dùng hoan nghênh, thậm chí thu hút rất nhiều độc giả của Tề tỉnh gia nhập vào Bộ Lạc.
Bây giờ, thị trường Tần Tề thống nhất.
Blog bên kia rất nhanh cũng bắt chước phương thức hoạt động này của Bộ lạc, đồng thời thành lập một bộ phận văn học để hấp dẫn người dùng và cố gắng sử dụng phương pháp này để cạnh tranh với Bộ lạc trên thị trường, đồng thời tranh giành thị phần người dùng.
Đối với chuyện này, tổng biên tập lo lắng nói:
"Bây giờ là giai đoạn cạnh tranh giữa Bộ lạc và Blog, về cơ bản số lượng người sử dụng hoạt động của hai bên ngang bằng nhau, công ty đối với mỗi một nền tảng đều có yêu cầu vô cùng cao, nếu như bộ phận văn học của chúng ta gây ra rủi ro thì chỉ sợ các quản lý cấp cao sẽ khai đao với chúng ta."
"Yên tâm."
Hàn Tể Mỹ nhẹ nhàng nói:
"Những quản lý cấp cao sẽ không khai đao với các ngươi, họ chỉ có thể bắt ta, giám đốc điều hành bộ phận văn học của bộ lạc để khai đao mà thôi. Nhưng dù sao đối thủ cũng xuất phát muộn hơn chúng ta. Trước hết, chúng ta cũng liên lạc một chút với nhóm tác giả truyện ngắn mạng của bên ta, cùng bọn họ tranh giành thị trường truyện ngắn mạng vào tháng ba!"
Có người nói:
"Vậy chúng ta phải nghĩ biện pháp phát huy được sự tích cực của nhóm tác giả."
Hàn Tể Mỹ gật đầu một cái, nói:
"Cho nên ta dự định bộ phận văn học của bộ lạc sẽ thiết lập giải thưởng một triệu vào tháng ba, tác phẩm đạt được vị trí đầu tiên sẽ được khen thưởng một triệu, thứ hạng sẽ được quyết định bởi sự bình chọn của người dùng. Chúng ta đã từng tổ chức một sự kiện như vậy khi mới bắt đầu tái cơ cấu và hiệu quả đạt được là rất rõ ràng."
"Thiết lập cả giải nhì và giải ba nữa..." – Một vị tổng biên tập góp ý.
Hàn Tể Mỹ gật đầu một cái, nàng sớm đã có phương án:
"Giải nhì tiền thưởng sẽ là năm trăm ngàn, giải ba sẽ là ba trăm ngàn, từ vị trí thứ tư đến thứ hai mươi sẽ khen thưởng một trăm ngàn!"
Lần này, quy mô hoạt động so với lần tái cơ cấu trước đó còn lớn hơn nhiều!
Nhưng đây chính là sự tàn khốc của việc cạnh tranh thị trường.
Mặc dù sau đó chi phí vận hành sẽ tăng lên, nhưng nếu như có thể thành công tranh thủ được sự yêu thích truyện ngắn mạng của người dùng thì rất đánh giá!
"Cuối cùng quan trọng nhất vẫn là chất lượng văn chương."
Tổng biên tập thở dài nói:
"Chúng ta có thể làm sự kiện, Blog cũng có thể làm sự kiện. Khi quy mô hai công ty tương đương nhau, sức mạnh thực sự của hai bên nếu so về vốn thì không có ý nghĩa gì. Cuối cùng vẫn là phụ thuộc vào chất lượng văn chương bên nào cao hơn, mà điều này rất khó để kiểm soát."
"Cho nên, đây là so bên nào có nhiều nhân tài hơn."
Sắc mặt của Hàn Tể Mỹ nghiêm túc:
"Các ngươi lập tức liên lạc với các tác gia truyện ngắn, việc này liên quan đến lưu lượng người dùng tháng ba của Bộ Lạc, để xem các ngươi có thể mời tối đa được bao nhiêu tác gia truyện ngắn nổi tiếng!"
"Được!"
Các biên tập đồng thanh đáp lại.
Có thể tưởng tượng ra đội hình lần này của các tác gia truyện ngắn chắc chắn sẽ cao hơn một bậc so với đội hình trong sự kiện năm ngoái!
Thậm chí một số người còn hoài nghi...
Sẽ có những đại lão tác gia truyện ngắn hàng đầu xuất hiện!
Bạn cần đăng nhập để bình luận