Toàn Chức Nghệ Thuật Gia
Chương 82: Mật Mã Thần Bí
Mà hôm nay, hệ mỹ thuật học viện nghệ thuật Tần Châu tổ chức thi cuối kỳ.
Thời gian thi là một ngày.
Buổi sáng màu nước, buổi chiều phác họa.
Kỳ thi này không chỉ khiêu chiến trình độ hội họa của sinh viên, cũng là thời điểm khiêu chiến thể lực đội ngũ giảng viên hệ mỹ thuật –
Nhóm giảng viên có nhiệm vụ chấm điểm bài thi của sinh viên ngay trong ngày, thuận lợi đến thứ 2 trực tiếp công bố.
Thời gian gấp gáp lắm.
Thi xong, bọn sinh viên kết thúc công việc nhốn nháo quay về ký túc xá.
Các giảng viên hệ mỹ thuật lại không thể không ở lại phòng làm việc làm thêm giờ, phê chấm bài thi.
Thẳng đến chín giờ tối, các giảng viên mới lục tục hoàn thành chấm điểm.
Trong một căn phòng làm việc lớn thuộc hệ Mỹ Thuật.
Giáo sư Khổng An tâm tình phi thường vui vẻ, duỗi người cười nói: "Cuối cùng cũng kết thúc. Các ngươi có để ý hay không, học kỳ này thành tích vẽ phác họa của sinh viên hình như tăng lên rất nhiều?"
"Ừm."
Lời nói của Khổng An dẫn tới sự đồng cảm của các vị giảng viên khác.
Lúc bài thi đã chấm xong, mọi người một bên đợi thống kê thành tích cuối cùng, một bên tán gẫu:
"Tiến bộ quả thật rất lớn."
"Ta chấm 100 bức tranh, đụng phải mười mấy bức vẽ phác họa cực kỳ tốt, lúc trước nhiều nhất chỉ có vài ba bức."
"Phòng bên bắt đầu ráp phách thống kê thành tích, phỏng chừng lần này điểm phác họa trung bình so với học kỳ trước cao hơn không ít. Xem ra mọi người gần đây đều có ý thức học vẽ phác họa, bỏ không ít công sức."
"..."
Lúc này một trong số các giảng viên dạy phác họa lên tiếng: "Gần đây Câu lạc bộ hội họa không phải có một thằng nhóc năm hai đại học tiến hành dạy phác họa thu phí sao. Năm nay thành tích vẽ phác họa đồng loạt tăng lên, ta cảm thấy có một phần công lao của hắn."
"Ta cũng nghe nói chuyện đó."
Một nữ giảng viên vừa uống cà phê vừa nói: "Lớp chúng ta có một sinh viên có căn cơ phác họa đặc biệt kém, sau khi đăng ký học cùng thằng nhóc kia hai lần, trình độ thực sự tăng trên diện rộng."
"Chuyện khiến ta giật mình là thằng nhóc này còn không phải sinh viên thuộc hệ mỹ thuật chúng ta."
Nữ giảng viên uống cà phê tiếc hận nói: "Trình độ dạy học còn như vậy, chứng tỏ trình độ phác họa bản thân rất tốt, ban đầu tại sao không báo danh hệ mỹ thuật chúng ta chứ."
"Còn có chuyện này?" - Khổng An không nhịn được nhíu mày.
Làm giáo sư mỹ thuật chuyên về phác họa, lão rất ít khi tự mình lên lớp dạy sinh viên.
Thỉnh thoảng lão Khổng có dạy vài tiết, cũng là những tiết học quy mô trên giảng đường lớn, sinh viên tham gia quá nhiều, nếu có điểm danh liền phải bỏ ra thời gian nửa ngày, không thể sát sao được cùng sinh viên. Vì vậy thực sự lão cũng chưa biết tới việc này.
"Ta nghe vài sinh viên nói lại." – Giảng viên phác họa ngồi bên cửa sổ cười nói:
"Đứa bé kia hình như gọi là Lâm Uyên, sinh viên năm thứ hai hệ soạn nhạc. Gần đây mỗi ngày đều sẽ đi Câu lạc bộ hội họa dạy học thu phí, giá cả cũng không rẻ lắm đâu."
"Lâm Uyên?"
Khổng An hỏi: "Thu bao nhiêu tiền?"
Có người đáp: "Năm trăm một giờ."
Lão Khổng ngạc nhiên: "Tốt quá vậy, ta nhận gia sư cho sinh viên, lấy nhưng một nghìn một giờ."
Khổng An đường đường là giáo sư Tần Nghệ, chức danh đặt ở đó, ngoài ra còn có sở trường vẽ phác họa, trong giới hội họa cũng là nhân vật có danh tiếng, cho nên mới dám thu lệ phí một ngàn một giờ!
Kết quả một tên sinh viên còn chưa tốt nghiệp đi dạy phác họa, lại cũng dám lấy giá năm trăm một giờ?
Là mình thu phí quá tiện nghi rồi hả?
Hay là thằng nhóc kia thu phí quá khoa trương?
Đây là đem sinh viên hệ mỹ thuật chúng ta coi làm dê béo đi?
Chú ý thấy Khổng An bất mãn, nữ giảng viên uống cà phê cười nói: "So với thái sơn bắc đầu trong nghề như ngài thì khẳng định không thể so được. Nhưng đứa bé kia quả thật có chút tài năng, không ít sinh viên học cùng hắn trình độ đều tăng mạnh. Từ kết quả mà nói, thu phí năm trăm một giờ ta cảm thấy còn rất đáng giá."
Khổng An có chút nhấn mạnh: "Bất kể nói thế nào cũng chỉ là một sinh viên, loại tác phong này không tốt."
"Quả nhiên Khổng giáo sư ngài cũng cho là như vậy chứ?"
Bên người Khổng An, một nam giảng viên hậm hực hừ một tiếng nói: "Thực ra ta đối với chuyện này cũng xem không vừa mắt, nếu không ngài ra mặt phê bình một chút. Lấy thân phận địa vị của ngài, nếu ra mặt ngăn chặn khẳng định có thể diệt sạch loại hiện tượng này!"
Tên giảng viên dạy phác họa này rất không thích Lâm Uyên.
Bởi vì có một lần trong giờ học, hắn nghe được mấy sinh viên nghị luận, nói mình dạy không bằng Lâm Uyên.
Mình là giảng viên phác họa thâm niên, bị sinh viên nghị luận nói trình độ sư phạm không bằng một tên năm hai hệ soạn nhạc, thật là tức giận trong lòng.
"Lão Cao, lời này của ngươi không đúng."
Giảng viên uống cà phê cau mày nói: "Chuyện sinh viên học qua lớp phác họa của Lâm Uyên, thành tích có đề cao là sự thật. Hơn nữa bọn sinh viên đăng ký lớp của hắn, đều là tự nguyện tiêu tiền, người ta một không trộm hai không cướp, có gì không đúng."
"Chỉ là ví dụ một chút thôi." - Nam giảng viên được gọi là lão Cao nhàn nhạt nói:
"Ngươi cũng không cần phóng đại công lao của tên kia. Lấy trình độ vẽ phác họa cũng không tệ lắm, dưới tình huống dạy một kèm một quả thật có thể trong thời gian ngắn nhanh chóng tăng lên thành tích của sinh viên. Nhưng chúng ta là giảng viên, chúng ta phải dạy sinh viên cả một lớp mấy chục người, truyền đạt là kiến thức tổng quát. Chẳng lẽ tiết học của ngươi chỉ dạy một người sao?"
Giảng viên uống cà phê quay đầu chỗ khác không để ý tới hắn.
Lão Cao bị không để ý tới, có chút mất mặt.
Lúc này cửa đẩy ra, một tên nhân viên làm việc nói: "Khổng giáo sư, thành tích thống kê xong, ngài xem qua một chút."
"Ừm."
Khổng An nhận lấy biểu thành tích nhìn một cái, lướt qua danh sách năm mươi người đứng đầu kỳ thi này, đột nhiên hỏi: "Hệ thống xảy ra vấn đề ấy ư, thế nào phía sau tên sinh viên đều có một chữ L?"
"Không phải vấn đề hệ thống."
Nhân viên làm việc cười khổ nói: "Ta cũng không biết tại sao, nhưng trong cuộc thi lần này, không ít sinh viên thành tích không tệ đều tăng thêm cái ký tự này phía sau tên mình, ta lại không có danh sách sinh viên đính kèm để đem ra xác nhận, liền dứt khoát dựa theo sinh viên viết tên để nhập lên hệ thống."
Khổng An bất mãn nói: "Nghịch ngợm."
Giảng viên uống cà phê mở miệng nói: "Ta xem một chút."
Khổng An đem phiếu điểm cho nàng.
Nàng lúc mới nhìn qua, đầu óc cũng mơ hồ, nhưng thời điểm xem lần thứ hai, nàng tựa hồ bỗng nhiên hiểu ra cái gì, trong lúc nhất thời dở khóc dở cười: "Ta hình như đã biết, các ngươi cũng tới xem một chút đi, thuận tiện nhận về kết quả sinh viên của mình."
Tình huống gì?
Còn nhận sinh viên về?
Những giảng viên còn lại không nhịn được tò mò, rối rít truyền tay phiếu điểm, qua vài giây lướt qua, biểu tình của mọi người đều cổ quái.
"Thế nào?"
Khổng An cảm thấy không giải thích được.
Chữ 'L' này là cái quỷ gì?
Còn có thể là cái mật mã thần bí hay sao?
Một giảng viên lúng túng nói: "Sinh viên xếp hạng 3, thêm cái chữ L, hắn là sinh viên lớp ta dạy, tên Chung Dư. Hắn hình như học qua không ít lần lớp Lâm Uyên dạy."
Vị giảng viên thứ hai nói: "Tên hạng tư Bàng Ba lớp ta, hắn cũng học qua lớp Lâm Uyên."
Vị giảng viên thứ ba nói: "Cái tên hạng sáu..."
"Còn có tên hạng tám..."
"Khụ, ta biết tên thứ chín, tên thứ mười..."
"..."
Trên phiếu điểm, trong năm mươi sinh viên đứng đầu, có ba mươi chín cá nhân ở phía sau tên mình viết thêm một ký tự 'L'.
Khổng An có chút gấp: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Giảng viên uống cà phê rốt cuộc dùng một ngụm đem cà phê uống xong: "Khổng giáo sư, đám sinh viên này quả thật có chút hồ nháo, toàn bộ sinh viên thêm chữ L ở phía sau tên đều có một điểm giống nhau, chính là bọn họ đều từng học ít nhất một lần lớp Lâm Uyên dạy!"
"Cho nên..." - Một giảng viên khác tiếp lời: "L, chỉ sợ là chỉ Lâm Uyên."
Tình huống có chút lúng túng, cho nên mọi người cũng không biết phải phản ứng thế nào. Lần này thi cuối kỳ vẽ phác họa, năm mươi sinh viên đứng đầu quá nửa đều là Lâm Uyên dạy ra?
Đám giảng viên dạy phác họa chúng ta không có sĩ diện sao?
Mà đi kèm với cảm giác lúng túng, mọi người lại càng rung động. Trước đây tất cả mọi người đều cho rằng Lâm Uyên dạy một kèm một mới có thể đem cá biệt một vài sinh viên thành tích kém đề cao. Nhưng bây giờ thấy loại quy mô này, lớp dạy riêng của hắn có phạm vi tác động đã rộng vượt quá bình thường.
"Ta biết rồi."
Khổng An hít sâu một hơi, nhìn phiếu điểm nói: "Ta đi tìm hiệu trưởng."
Lão Cao nghe câu này, kích động nói: "Phải tìm hiệu trưởng! Đám sinh viên này thật quá vô pháp vô thiên rồi! Nhất là tên Lâm Uyên kia! Đây quả thực là coi rẻ hệ mỹ thuật chúng ta!"
"Ngươi nói cái gì vậy."
Khổng An trợn mắt nhìn lão Cao, biểu tình có chút phức tạp nói: "Lấy sức một mình nâng cao thành tích phác họa toàn bộ hệ mỹ thuật. Sinh viên như thế, ta sống nhiều năm vẫn là lần đầu tiên gặp phải, hôm nay coi như dùng bất cứ giá nào cũng phải liều cái mạng già này, để cho hiệu trưởng đem hắn chuyển tới hệ mỹ thuật chúng ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận