Toàn Chức Nghệ Thuật Gia
Chương 190: Ngươi Nghĩ Rằng Ta Không Dám
Nhưng những công việc đó không tới phiên một biên kịch như Lâm Uyên phải để ý, trách nhiệm này của giám đốc sản xuất và đạo diễn.
Đây đại khái cũng là chỗ tốt của việc trở thành biên kịch.
Lúc này đã là tháng hai, mỗi năm lại có một lần Xuân Tiết.
Là Xuân Tiết đầu tiên sau khi Tần - Tề thống nhất, bầu không khí có vẻ náo nhiệt hơn mấy phần so với năm trước, mà mẹ của Lâm Uyên cuối cùng đã chịu đến Tô Thành để trải qua Xuân Tiết cùng các con.
Lúc ăn cơm tất niên.
Lâm Huyên không ngừng khuyên mẹ, sau này hãy ở lại Tô Thành dưỡng lão, đừng quay về làm việc nữa, với điều kiện của Lâm gia hiện tại, căn bản không cần mẹ phải tiếp tục khổ cực kiếm tiền.
Mẹ do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn miễn cưỡng đồng ý.
Người trong nhà đều ở lại Tô Thành, cho dù mẹ có tình cảm nồng nàn với cố hương bao nhiêu, cũng không thể ngăn lại mong muốn gia đình đoàn viên của tụi nhỏ.
Mẹ gật đầu đồng ý khiến cho cả nhà đều cảm thấy vui vẻ.
Cũng trong thời điểm Xuân Tiết này, «Tru Tiên» do Lâm Uyên lấy bút danh Sở Cuồng sáng tác, cuối cùng đã đến hồi kết.
Nhưng cho dù là không khí Xuân Tiết, cũng không thể nào hòa tan được oán niệm của độc giả.
Bởi vì đợi đến kết cục «Tru Tiên», độc giả cũng không chờ được tình tiết Bích Dao sống lại mà họ mong muốn!
"Trời đánh Sở Cuồng lão tặc!"
"Đến hết năm cũng không để người ta được thoải mái!"
"Nói Bích Dao sẽ sống lại đâu rồi? Sớm biết vậy, lúc Bích Dao chết ta liền đốt cuốn sách này, ít nhất còn có thể lưu lại chút niệm tưởng."
"Kết cục ít nhất cũng phải cho Trương Tiểu Phạm gặp lại Tuyết Kỳ chứ."
"Hắn viết thành như vậy, sau này ta sẽ không tùy tiện đi đọc sách của hắn nữa."
"Lần sau Sở Cuồng có ý định ra sách mới, cầu biên tập nhất định phải đè cái tay của lão tặc này lại!"
"..."
Đương nhiên oán niệm thì oán niệm, thực sự trong nội tâm của độc giả vẫn rất công nhận «Tru Tiên».
Bởi vì lúc trước Bích Dao chết, độc giả đã bị ngược tâm qua một lần rồi, cho nên đến kết cục của «Tru Tiên» không viết hồi sinh, chỉ là để cho nội tâm của độc giả có thêm vài phần tiếc nuối mà thôi.
Trên trang web chính thức của Ngân Lam Thư Khố.
Trong phần bình luận của «Tru Tiên», một vị độc giả bình luận rất có ý tứ:
[Nếu như Bích Dao thật sự sống lại, những độc giả quen bị ngược như chúng ta còn có thể thân thiết trở lại sao?
Câu trả lời chắc chắn là không.
Đến lúc đó, mọi người sẽ quay trở về vòng lẩn quẩn ban đầu, loại tranh cãi nảy lửa giữa hai đảng một lần nữa được đốt lên:
Trương Tiểu Phàm sẽ chọn Bích Dao hay chọn Tuyết Kỳ?
Mặc dù vẫn còn một lựa chọn hậu cung, nhưng «Tru Tiên» lại miêu tả hai cô gái này quá tốt.
Bởi vì điều này mà nội dung cốt truyện không cách nào xuất hiện hậu cung được.
Bất luận là Bích Dao hay Tuyết Kỳ cũng đều là người có tính cách không thể chia sẻ Trương Tiểu Phàm cho người khác.
Nhưng nếu thật sự viết hai bọn họ cùng nguyện ý chia sẻ Trương Tiểu Phàm, ngược lại là một loại khinh nhờn đối với hình tượng các nàng.
Ít nhất khi đó ta sẽ cảm thấy... thiết lập ban đầu của nhân vật tan vỡ!
Cho nên đây là một câu đố không có lời giải, có lẽ cũng là lý do vì sao đến khi kết thúc, Sở Cuồng vẫn không lựa chọn cho Bích Dao sống lại.
Cuối cùng, chỉ một cô gái phải gánh chịu toàn bộ.
Bích Dao đã chết dưới ngòi bút của Sở Cuồng lão tặc, nhưng vẫn sống trong lòng của độc giả chúng ta. Đây có lẽ cũng không phải một kết thúc tồi. ]
Bài đăng này đã nhận được rất nhiều lượt yêu thích.
Mà lúc này, bởi vì Tần Tề thống nhất, rất nhiều độc giả của tỉnh Tề cũng đọc «Tru Tiên».
Cho nên bọn họ đều trải qua tâm trạng tương tự như độc giả ở tỉnh Tần ban đầu:
Một bên mắng thầm.
Một bên không ngừng theo dõi tiếp.
Nhưng cuốn sách này cũng để cho độc giả tỉnh Tề chính thức nhận thức về một tác gia của tỉnh Tần như Sở Cuồng. Sau khi hai Châu thống nhất, Sở Cuồng đã đứng top các tác gia nổi tiếng nhất trong cộng đồng độc giả tỉnh Tề!...
Với sự kết thúc của "Tru Tiên", Ngân Lam Thư Khố bên này cũng không quá bi quan.
Mặc dù tính chất của bộ này vẫn rất ngắn gọn nhưng ít ra đã dài hơn so với «Võng Vương».
Có một số việc, trải qua một lần rồi thì lần sau sẽ không khó tiếp nhận như vậy nữa.
Dương Phong lần này đón nhận cái kết sớm của «Tru Tiên» rất nhanh, mặc dù Dương Phong vẫn cho rằng nếu bộ này tiếp tục viết, chắc chắn càng có thể kiếm được nhiều tiền hơn...
Ai bảo Sở Cuồng không quan tâm đến những vật ngoài thân như thế này đây?
Thay vì tiếc nuối về sự thật là «Tru Tiên» đã kết thúc, chẳng bằng quan tâm tới tác phẩm sắp tới của Sở Cuồng lão sư. Đối với tiểu thuyết tiếp theo, có thể nói Dương Phong tràn đầy sự mong đợi.
Sau khi Lâm Uyên nhận được tin nhắn, do dự một chút rồi trả lời:
"Ta muốn qua một thời gian nữa mới xuất bản sách."
"Được."
Dương Phong không nói nhiều.
Mặc dù hắn chỉ mong Sở Cuồng hiện tại có thể ngay lập tức viết xong bản thảo sách mới, nhưng nói cho cùng việc sáng tác không phải một sớm một chiều. Nghỉ ngơi sau khi hoàn thành tác phẩm cũng là thói quen thường thấy của giới tác gia, dù sao người ta cũng cần phải có thời gian để làm mới suy nghĩ.
Điều hắn quan tâm hơn là:
"Tác phẩm tiếp theo, Sở Cuồng lão sư sẽ là thể loại gì vậy?"
"Chưa biết."
Lâm Uyên thành thực trả lời.
Dương Phong nhìn câu trả lời của Lâm Uyên rồi rơi vào trầm tư.
Thật lâu sau hắn mới hỏi:
"Ngươi không tiếp tục viết thể loại Tiên Hiệp sao?"
"Chưa biết."
Lâm Uyên vẫn trả lời như cũ, hắn quả thật là không biết, vấn đề này phải xem chế tác riêng ngẫu nhiên của hệ thống sẽ xuất hiện bộ tác phẩm nào.
"Được rồi."
Dương Phong bất đắc dĩ nói.
Với sự nổi tiếng của «Tru Tiên», trên thị trường nổi lên một làn sóng Tiên hiệp, thậm chí rất nhiều tác gia nổi tiếng cũng lựa chọn viết theo phong trào, hơn nữa trong những bộ tiểu thuyết mới viết theo đề tài Tiên hiệp, có khá nhiều tác phẩm rất ưu tú!
Lần này, Sở Cuồng lại khai sáng thị trường bằng một đề tài mới, quy mô so với thi đấu văn còn rộng hơn nhiều!
Điều này khiến cho càng nhiều người biết đến Sở Cuồng với danh tiếng "Khai sơn quái".
Thậm chí, một số biên tập viên trong ngành có nói đùa rằng:
Hai cái đề tài mà Sở Cuồng khai sáng, đã nuôi sống vô số tác gia.
Suy nghĩ một chút, Tinh Minh Hiên theo phong trào thi đấu văn, viết một cuốn sách về đề tài thi đấu bóng rổ rất thành công.
Hắn chẳng phải là dựa vào con đường Sở Cuồng khai sáng để đánh ra một phen sự nghiệp sao?
Trước đó, Tinh Minh Hiên lăn lộn thế nào cũng không có ai nguyện ý xuất bản sách cho hắn.
Tác gia giống như Minh Hiên còn rất nhiều, cho nên hiện tại, hơn ai hết họ là những người cảm kích Sở Cuồng nhất.
Chỉ là tuy tác phẩm của Sở Cuồng rất tốt, nhưng không biết tại sao lại ngắn đến vậy.
Rõ ràng hai tác phẩm liên tiếp đều rất được yêu thích, lượng tiêu thụ cũng bùng nổ, nhưng hết lần này đến lần khác đều chọn kết thúc thật sớm, rõ ràng là kiểu tác gia khiến cho nhà xuất bản vừa yêu vừa hận.
Về phần lý do mà Lâm Uyên không có kế hoạch xuất bản sách mới ngay lập tức, thực ra là có liên quan đến việc hắn làm phim.
Lâm Uyên không biết mình cần bao lâu để quay xong bộ phim «Đường Bá Hổ điểm Thu Hương».
Tốc độ gõ chữ của hắn có nhanh hơn nữa, thì một tháng cũng chỉ viết được tối đa 20 vạn chữ, tóm lại vẫn phải có thời gian mới xử lý được.
"Vậy ngài cố gắng viết sách mới sớm chút nhé." - Cuối cùng, Dương Phong nhắc nhở một câu:
"Bởi vì hiện tại đang cạnh tranh rất khốc liệt, thị trường độc giả của Tần - Tề đã chính thức thống nhất, cho nên rất nhiều tác gia đều muốn cướp ưu thế trước một bước, để cho bản thân sớm được độc giả biết đến."
"Ừm."
Lâm Uyên trả lời, nhưng trong lòng thì xem thường.
Bởi vì không chỉ có thị trường tiểu thuyết mà mọi ngành nghề hiện tại đều đang ở cái trạng thái này.
Dùng bách phế đãi hưng để hình dung các tầng lớp trong xã hội hiện tại thì có lẽ không quá thích hợp, nhưng xác thực mỗi ngành nghề đều đang muốn chơi trò mở rộng lãnh thổ, sau khi được tiếp cận một khối lượng khách hàng mới khổng lồ, tất cả mọi người đều muốn bắt lấy cơ hội ngàn năm có một này.
Mặc dù Lâm Uyên không vội viết sách mới, nhưng trong dịp Xuân Tiết, hắn cũng không phải là hoàn toàn không có chuyện gì để làm.
Gần đây, hắn phát hiện một đạo cụ rất tốt trong chuyên khu đạo cụ đặc biệt của hệ thống.
Trước đây, Lâm Uyên cho rằng trong khu đạo cụ đặc biệt, chỉ có đạo cụ liên quan đến điện ảnh, nhưng nhìn kĩ mới phát hiện, trong này cái gì cũng có!
Thật khoa trương.
Ví dụ như một đồ vật gọi là "Thuốc tăng cường trí nhớ".
Sau khi ăn "Thuốc tăng cường trí nhớ" này, trong vòng một giờ tiếp theo, trí nhớ được cường hóa vô hạn.
Nói cách khác, nếu ăn thứ đạo cụ này, đọc sách chỉ cần nhìn qua là có thể ghi nhớ không quên được!
Lại ví dụ một đồ vật khác được gọi là "Tinh lực dược tề".
Sau khi ăn cái này sẽ có tinh lực dồi dào trong vòng một giờ, bất kể làm chuyện gì cũng đều có sức lực vô hạn, gần như không cảm giác được mệt mỏi.
Còn có cái gì "Nước mắt dược tề", ăn cái này, muốn khóc liền có thể khóc.
Đại ca à...
Đồ chơi này có ý nghĩa sao?
Nếu nhất thiết phải nói thì cái này cũng hơi liên quan đến điện ảnh.
Ví dụ như một diễn viên không khóc nổi liền tới ăn một viên.
Vấn đề là, nào có diễn viên chuyên nghiệp lại khóc không nổi chứ. Nhưng chỉ có những diễn viên nghiệp dư muốn khóc cũng không khóc được, hay những người không có nền tảng diễn xuất muốn cưỡng ép khóc ra, cũng có thể khóc thật sao?
Lại nói.
Dùng hành tây không phải tốt hơn à?
Thuốc nhỏ mắt không thể hiệu quả bằng à?
Được rồi, quả thật hành tây và thuốc nhỏ mắt dùng không tiện như những thứ đạo cụ này, nhưng vấn đề là cái hệ thống này ra một cái giá rất đắt, các đạo cụ căn bản đều không hề rẻ, giá ít nhất phải từ một vạn trở lên!
Ví dụ như "Nước mắt dược tề"... tin được không, vật này có giá một trăm nghìn một lọ! (350 triệu VNĐ!)
Đổi một chút xíu còn không đủ giải khát, hố hay không?
Ngược lại Lâm Uyên sẽ không bao giờ vung tay quá trán mua mấy thứ như vậy, hệ thống cứ đợi mà ế hàng đi.
Duy chỉ có "Thuốc tăng cường trí nhớ", Lâm Uyên quả thực đã động tâm.
Cũng không phải hắn thèm muốn gì, nhưng gần đây không phải Lâm Uyên muốn làm phim sao, hắn chỉ là một người mới, có hiểu biết lơ mơ đối với chuyên môn điện ảnh, nếu muốn cả ê- kíp đặt niềm tin vào bản thân, dù sao cũng phải học chút kiến thức cơ bản mới được.
Cho nên, gần đây hắn tập trung đọc sách về điện ảnh.
Nhưng hiệu quả đọc sách lại rất thấp, hơn nữa không có người giảng giải, cho nên Lâm Uyên đọc nhiều ngày như vậy, có lúc cảm giác mình đã hiểu, nhưng tỉ mỉ xem xét lại cảm thấy mình cái gì cũng không biết.
Vậy bây giờ phải làm sao?
Ăn "Thuốc tăng cường trí nhớ" !
Những đạo cụ đặc biệt khác nhau thì sẽ có giá cả khác nhau, giá bán một viên "Thuốc tăng cường trí nhớ" là hai trăm ngàn, nếu là lúc trước Lâm Uyên tuyệt đối sẽ không xem xét đến.
Nhưng dù là người keo kiệt đến đâu, sau khi kiếm được số tiền lớn cũng đều khó tránh khỏi có chút bồng bột.
Lâm Uyên cảm thấy chính mình sau khi kiếm được tiền cũng ít nhiều trở nên bành trướng.
Hắn liền mua "Thuốc tăng cường trí nhớ" của hệ thống!
Thời điểm mua hàng của hệ thống, trong lòng của Lâm Uyên một mực tự an ủi bản thân, rót cho nội tâm một đống canh gà:
"Thua thiệt trước mắt sau này ắt có phúc."
"Cho đi mới nhận lại được."
"Tiền tài là vật ngoài thân."
"Muốn có được người phụ nữ thông minh... đàn ông đều phải đầu tư chính mình trước."
"Trong sách tự có Nhan Như Ngọc, trong sách tự có Nhan Như Ngọc."
"..."
Dù cố gắng tẩy não cũng không hiệu quả, Lâm Uyên cảm giác bản thân mình đang giống như cảnh Đường Bá Hổ cãi nhau với Hoa phu nhân trong «Đường Bá Hổ điểm Thu Hương»:
"Ngươi uống đi!"
"Ngươi nghĩ ta không dám uống?"
"Nếu dám uống ngươi uống luôn một viên đi!"
"Uống liền uống!"
"Bây giờ có dám uống một viên cho ta xem không?"
"Bây giờ ta liền uống cho ngươi nhìn. Ngươi nghĩ ta ngốc à? Mà còn uống?
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Ừng ực... !
Hệ thống dường như hóa thân thành Đường Bá Hổ, đem "Thuốc tăng cường trí nhớ" gắng gượng ấn vào trong cổ họng của Lâm Uyên, cuối cùng Lâm Uyên vẫn phải uống rồi.
Không có biện pháp nào.
Điều gì nên tới vẫn phải tới.
Làm lớn một lần để lấy lại vốn!
Lâm Uyên thật liều mạng, hắn thậm chí còn cố gắng hơn cả khi học cùng Dương Chung Minh trong nội thế giới, nhanh chóng mở ra quyển sách đầu tiên. .
Bạn cần đăng nhập để bình luận