Toàn Chức Nghệ Thuật Gia
Chương 77: Đãi Ngộ Cấp Đại Lão
Cũng không phải nhiệm vụ gì, dù sao bỗng nhiên cho mình một cái chúc phúc, có vẻ giống như mấy cái buff trong game ngày bé hay chơi.
"Ta sau này không phải sẽ thật sự đi làm giáo viên chứ?" Lâm Uyên nghĩ như vậy.
Trước đây hắn dạy học sinh có hiệu quả tốt như vậy, thuần túy là bởi vì trình độ bản thân đủ cao, hơn nữa là dạy một kèm một.
Nhưng bây giờ không giống nhau.
Có hiệu quả của [Sư giả], sinh viên học tập với mình sẽ được đề cao sức lĩnh ngộ, học càng dễ dàng hơn!
Cái gấp đôi sức lĩnh ngộ kia rốt cuộc là khái niệm gì đây?
Để thử luôn, Lâm Uyên nhìn về phía Chung Dư nói: "Hôm nay ta còn có thể dạy thêm một người."
Chung Dư ngẩn người: "Ngươi chưa nghỉ ngơi sao?"
"Ừm."
"Vậy cũng tốt, người kế tiếp... Trần Thụy, hôm nay có ở đây không?"
"Ở đây!" - Trần Thụy liền vội vàng nhấc tay, vô cùng kinh hỉ.
Hắn đặt lịch học với Lâm Uyên từ tuần trước. Vốn tưởng rằng phải chờ hôm sau mới đến lượt mình, không nghĩ tới hôm nay Lâm Uyên đại thần lại nguyện ý dạy thêm một lần!
"Bắt đầu đi."
Lâm Uyên nói: "Ngươi trước tiên thực hiện vẽ phỏng theo bức tranh này, trong lúc vẽ có chỗ nào chưa ổn, ta sẽ giúp ngươi sửa chữa."
Bây giờ Lâm Uyên đã tìm tòi ra được một chút kinh nghiệm dạy học.
Hắn thích từ đầu để cho sinh viên thực hành, nắm rõ trình độ khả năng của họ. Trong quá trình vẽ sinh viên cuối cùng sẽ bộc lộ ra khuyết điểm của mình. Lúc này Lâm Uyên có thể hô ngừng, sau đó tiến hành phân tích và hướng dẫn sửa chữa.
Hôm nay cũng giống như vậy.
Rất nhanh Trần Thụy đã bại lộ khuyết điểm thứ nhất, hắn phác đường thẳng xiên xẹo, không khống chế tốt cường độ.
Lâm Uyên biểu diễn: "Các nét phác yêu cầu chúng ta khống chế cổ tay vững vàng trước, cổ tay không vững thì cầm bút kiểu gì cũng không ổn, sau đó lợi dụng cách cầm bút, cầm thẳng hoăc cầm nghiêng đều có thể vẽ ra những đường thẳng đều nhau..."
Trần Thụy: "..."
Trần Thụy thuộc về nhóm sinh viên vẽ phác họa tương đối kém. Giờ phút này hắn cảm thấy, Lâm Uyên nói những kiến thức có hết trong sách, phương pháp chính xác giảng viên trên lớp đã sớm nhấn mạnh một vạn lần, đây là chính mình nắm giữ không tốt làm sao bây giờ?
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể làm theo Lâm Uyên nói.
Lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba, vốn là không ôm hi vọng. Liền muốn cho Lâm Uyên rõ ràng, mình thuộc về loại sinh viên có căn cơ phác họa kém cỏi nhất hệ mỹ thuật.
Nhưng cứ vẽ, Trần Thụy bỗng nhiên có loại cảm giác kỳ diệu: Ta thật giống như hiểu.
Xoạt xoạt xoạt.
Cổ tay lay động, liên tục mấy cái đường thẳng đều nhau xếp hàng xuất hiện, cường độ vừa vặn.
Hiệu quả này đã vượt ra khỏi tưởng tượng của Trần Thụy. Giờ khắc này, hắn thậm chí sinh ra một loại ảo giác mình là tiểu thiên tài vẽ phác họa.
Xảy ra chuyện gì?
Ta lại hiểu?
Giảng viên trên lớp nói thật nhiều lần ta cũng sẽ không làm được, tại sao Lâm Uyên nói một chút ta liền biết, rõ ràng bọn họ nói nội dung đều không khác nha.
Thật sự ngạc nhiên.
Trần Thụy bắt đầu tập trung tinh thần, tiếp tục cùng Lâm Uyên học tập.
Cứ như vậy sau một giờ đồng hồ, ánh mắt Trần Thụy nhìn về phía Lâm Uyên đã hoàn toàn thay đổi!
Đệch mợ!
Danh sư!
Lâm Uyên trước mắt mới chỉ dạy hắn một tiếng.
Một giờ đồng hồ học tập này, Trần Thụy có cảm giác mình đầu càng ngày càng thanh tỉnh, rất nhiều kiến thức lúc trước không hiểu, Lâm Uyên nói 1 câu hắn dĩ nhiên lại có thể làm tốt.
Là mình thay đổi, thông minh hơn rồi sao?
Chẳng lẽ ta thật sự là tiểu thiên tài?
Không thể nào, ta căn bản không có thiên phú vẽ phác họa.
Trần Thụy dần dần nhận rõ tình hình: Cho nên ta thật giống như trở nên thông minh hơn một chút, cũng bởi vì Lâm Uyên đại Thần dạy tốt. Hắn truyền đạt kiến thức từ nông tới sâu, những thứ mông lung trong đầu trước đây đều được phân tích rõ ràng, để cho ta thật sự hiểu cái gì gọi là phác họa!
Giờ khắc này Trần Thụy rốt cuộc biết tại sao lão sư đề nghị mình tới Câu lạc bộ hội họa, tiêu tiền đăng ký lớp học riêng của vị đại thần này rồi!
Lợi hại!
Thật lợi hại!
Chính mình trước đó còn cảm thấy, chương trình học năm trăm một giờ có chút đắt.
Nhìn Lâm Uyên, thậm chí so với chính mình còn nhỏ tuổi hơn, dựa vào cái gì thu phí đắt như vậy?
Nhưng bây giờ Trần Thụy hoàn toàn phục rồi, hắn thậm chí cảm thấy, năm trăm một giờ, là mình được lợi. Lâm Uyên không những tự phác họa trình độ cao, năng lực dạy người khác vẽ phác họa cũng cực kỳ cường hãn!.
Lâm Uyên không biết suy nghĩ trong lòng Trần Thụy, giờ phút này hắn chỉ có một cảm thụ:
Hiệu quả buff [Sư giả] quá lợi hại!
Con hàng Trần Thụy này, thời điểm vẽ phác họa vừa nhìn liền thấy dáng vẻ không phải rất thông minh.
Lâm Uyên vốn đã làm tốt tư tưởng chuẩn bị công thành chiếm lũy, bởi vì loại học sinh này là khó dạy nhất.
Kết quả hắn không nghĩ tới, đối phương lại có thể trong thời gian ngắn tiến bộ thật nhanh.
Chính mình cho rằng hắn chưa chắc nghe hiểu lý thuyết mình đưa ra, nhưng mình giảng đối phương lại phần lớn đều nghe hiểu!
Đây nhất định là hiệu quả buff Sư Giả mang tới.
Lâm Uyên những ngày gần đây đã dạy không ít học sinh. Cho nên hắn cũng biết, một số sinh viên có căn cơ phác họa đặc biệt kém rốt cuộc dạy khó khăn thế nào.
Cứ như vậy, dạy một giờ thêm mười phút, Lâm Uyên dừng lại.
Hắn nói với Trần Thụy: "Chỉ tới đây thôi."
Trần Thụy lưu luyến không rời đứng dậy: "Đại thần, ta còn có thể tiếp tục học cùng ngươi sao?"
Lâm Uyên nói: "Xếp hàng hẹn trước."
Chung Dư phụ trách chuyện hẹn trước.
Danh sách đến phiên ai, Lâm Uyên sẽ dạy người đó, như vậy tương đối công bằng. Nếu không chung quy sẽ có một đám người cướp lượt học của nhau.
"Được!"
Trần Thụy lúc này đứng lên cùng Chung Dư báo danh xếp lịch.
Loại dạy riêng có hẹn trước này lấy một tiếng làm nền tảng, cụ thể dạy mấy tiếng phải xem thời gian của Lâm Uyên.
"Hôm nay kết thúc công việc đi."
Lâm Uyên đã đại khái hiểu hiệu quả của hào quang Sư giả.
Dựa theo cách nói của hệ thống, sau này mình đạo tạo học sinh càng nhiều, hiệu quả Sư giả liền càng lợi hại.
Sớm muộn có một ngày, học sinh cấp độ ngu ngốc đến tay Lâm Uyên, cũng có thể đào tạo thành thiên tài!
"Xem ra sau này còn phải tăng giá."
Hiệu quả Sư giả, thật sự là rất lợi hại.
Nhưng Lâm Uyên có chút lưỡng lự, bởi vì nếu bây giờ tiếp tục tăng giá, khả năng rất nhiều sinh viên sẽ không kham nổi lớp học của mình.
Sinh viên một tháng sinh hoạt phí trung bình chỉ khoảng ba nghìn đồng.
Lâm Uyên không có thiên phú làm gian thương, cho nên đối với chuyện tiếp tục tăng giá, hơi có chút không đành lòng.
"Được rồi, tạm thời trước như vậy đi."
Lâm Uyên cố nén xung động muốn tăng giá, những ngày tiếp theo tiếp tục lấy giá cả năm trăm một giờ tiến hành thu lệ phí dạy kèm.
Nhưng, Sư giả hiệu quả, thật sự là dùng quá tốt.
Các sinh viên sau khi học vẽ phác họa ở chỗ Lâm Uyên, căn bản không có ý thức được mình bị hào quang Sư giả của Lâm Uyên ảnh hưởng, nội tâm chỉ có hai cái cảm thụ:
Cảm thụ thứ nhất là, ta nguyên lai lại có năng khiếu vẽ phác họa như vậy?
Cảm thụ thứ hai là, Lâm Uyên đại thần thật sự dạy quá tốt!
Cái thứ hai thường thường sẽ bao trùm che lấp cái thứ nhất, bởi vì bọn họ còn chương trình học chuyên ngành trên lớp của giảng viên.
Rất nhiều sinh viên phác họa căn cơ tương đối kém, sau khi trải qua Lâm Uyên chỉ dạy, xảy ra biến hóa thoát thai hoán cốt, đến giảng viên của họ cũng ngạc nhiên phát mộng!
Trong này có vài sinh viên mà giảng viên của họ cho rằng cứng đầu không thể cứu nổi. Vậy mà qua tay Lâm Uyên lại có thể điểm thạch thành kim rồi.
Chuyện này làm cho danh tiếng của Lâm Uyên điên cuồng lên men.
Dù sao những người này thay đổi đều là thật, cho nên cái danh tiếng phác họa đại thần của Lâm Uyên được khẳng định.
Làm cho càng nhiều người hơn xin gia nhập Câu lạc bộ hội họa.
Trịnh Lượng từ lúc trở thành hội phó Câu lạc bộ hội họa tới nay, lần đầu tiên nghiêm túc cân nhắc, chính mình có muốn hay không thêm một vài hạn chế trong đơn xin gia nhập câu lạc bộ.
Từ trước tới nay hắn tuyệt đối không nghĩ tới, Câu lạc bộ hội họa có một ngày sẽ có tiếng tăm tới vậy!
Bây giờ thành viên Câu lạc bộ hội họa đã vượt qua ba trăm người rồi.
Đây đều là công lao của Lâm Uyên!
Lại tiếp tục như vậy, toàn bộ sinh viên hệ mỹ thuật hệ muốn đề cao trình độ phác họa, đều phải tới Câu lạc bộ hội họa trình diện!
"Quá thần kỳ đi!"
Theo số sinh viên Lâm Uyên dạy qua càng ngày càng nhiều, bây giờ hắn ở Câu lạc bộ hội họa, chính là đãi ngộ cấp đại lão!
Ăn, uống, sinh hoạt...
Lâm Uyên nhấc chút mí mắt, đã có người đưa đến trước mặt.
Những người chủ động lấy lòng này, phần lớn đều là thành viên trong hội hắn đã dạy qua, số lượng đang không ngừng tăng nhiều.
Từ đãi ngộ đến xem, Lâm Uyên còn có mặt mũi hơn một hội phó như hắn quá nhiều.
Mà lúc này, thời gian đã là cuối tháng.
Lâm Uyên lấy tên Sở Cuồng tên gửi bản thảo «Cái chết của tiểu lại», rốt cuộc sắp đến thời điểm công bố trên nền tảng văn học Bộ lạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận