Toàn Chức Nghệ Thuật Gia
Chương 51: Bảng Tử Thần
Nơi Lâm Uyên ở gọi là Tô Thành, là một trong vài tòa chủ thành phồn hoa nhất của Tần Châu. Mà quê hắn thì ở một địa phương gọi là Vân Thành.
Sáu tiếng ngồi tàu hỏa, rốt cuộc cũng về đến Vân Thành.
"Tựu trường lại gặp nhé."
Cùng tạm biệt với bạn đồng hành Giản Dịch, Hạ Phồn.
Sau khi chia tay hai người, Lâm Uyên cũng không lập tức về nhà, mà ngồi xe bus tới trung tâm thương mại mua một đống đồ vật –
Đều là quà cho mẹ và em gái.
Ra khỏi trung tâm thương mại, Lâm Uyên tay xách bao lớn bao nhỏ, ngồi xe bus rất bất tiện, chỉ có thể lựa chọn bắt taxi.
Nhà hắn ở phía nam cạnh huyện thành, một địa phương đậm chất nông thôn.
Đi tới căn nhà in đậm trong trí nhớ, Lâm Uyên gõ cửa. Mở cửa là một cô gái xinh đẹp mặc bộ quần áo ngủ lông nhung.
"Em gái."
Lâm Uyên cười chào hỏi, đây là Lâm Dao, em gái hắn, dung mạo rất xinh xắn, giống như Lâm Uyên được kế thừa ưu điểm ngoại hình từ cha mẹ. Năm nay cô bé đang học lớp 12.
"Anh." – Cô bé cũng cười gật đầu một cái.
Lâm Uyên đi vào nhà, đổi đôi dép, hướng phía trong kêu lớn:
"Mẹ, con đã trở về."
"Về rồi à." – Mẹ hắn đeo tạp giề từ trong bếp đi ra, trên tay còn vết máu bẩn bám vào:
"Ta đang làm cá để kho cho ngươi."
"Được."
Lâm Uyên vừa nói, vừa đem đồ vật xách vào trong nhà. Lôi ra một bọc bộ quần áo cùng giày đưa cho em gái: "Đây là quà cho ngươi."
"Cảm ơn." – Lâm Dao nhận lấy quà Lâm Uyên đưa tới, mở ra xem, không phải là đồ lông vũ ưa thích, cau mày nói: "Ta không thích màu hồng."
"Vậy ngươi thích màu gì?"
Lâm Dao không chút nghĩ ngợi nói: "Màu trắng."
Lâm Uyên lại lấy ra một bộ khác: "Như này à?"
Lâm Dao ngạc nhiên liếc mắt nhìn Lâm Uyên: "Mẹ nói ngươi phát tài, nguyên lai không có gạt ta. Vậy ngươi có thể cho ta 100 đồng mua bộ tài liệu học tập không? Ta đang có phiếu giảm giá, vốn là 120 được giảm 20 đồng."
"Được."
Lâm Uyên sảng khoái nói: "Ta đi trung tâm thương mại mua đồ được tặng vé ưu đãi của một tiệm cá nướng, lần sau chúng ta cùng đi ăn."
Lâm Dao gật đầu: "Ừm."
Mẹ nhìn hai anh em nói chuyện dở khóc dở cười: "Khó trách khi còn bé mọi người xung quanh đều nói hai anh em các ngươi tính cách cổ quái."
"Tại sao?"
Lâm Uyên cùng Lâm Dao đồng thời nhìn về phía mẹ.
Mẹ cười khoát khoát tay, mặc dù hai anh em nhà này tính cách đều có chút ít nói hướng nội, không giống chị gái hoạt bát như vậy, nhưng nàng biết cảm tình của ba đứa trẻ với nhau rất tốt.
Lâm Uyên ngồi trên ghế salong nghỉ ngơi.
Lâm Dao lớp 12 thì ngồi trước bàn làm bài tập.
Đây là một căn nhà hai ngủ một khách, ánh sáng không phải rất tốt, nội thất cùng đồ gia dụng đều đơn sơ. Ví dụ như ghế sa long dưới mông Lâm Uyên đều đã rách vài lỗ thủng. Tuy vậy nhưng trong nhà rất sạch sẽ, đồ đạc được sắp xếp ngay ngắn rõ ràng.
Chờ phát tiền lương, muốn mua căn nhà ở. Trong lòng Lâm Uyên thoáng qua suy nghĩ như thế.
Rất nhanh cơm làm xong. Trước khi về Lâm Uyên đã gọi điện cho mẹ, nên buổi trưa đồ ăn bốn món một canh đầy đủ phong phú.
Cá kho, sườn xào chua ngọt, gà nướng, cải xanh xào nấm hương, cùng một bát canh cà chua trứng.
"Ăn cơm đi."
Ba người ngồi quanh trước bàn ăn, mẹ còn tiếc nuối nói: "Chị các ngươi còn chưa được nghỉ cuối năm, nếu như nàng ở đây, những thức ăn này khẳng định còn thiếu."
Lâm Uyên gật đầu. Chị gái là người ăn thịt nhiều nhất nhà. Nếu so sánh, Lâm Uyên cùng Lâm Dao thuộc về loại tương đối kén ăn, chỉ thích ăn thịt.
Mẹ cười nhắc nhở: "Ăn nhiều cải xanh."
Vì nghe lời mẹ, Lâm Uyên cùng Lâm Dao rất ăn ý gắp ra một miếng cải xanh, dùng đũa chia ra mỗi người một nửa.
"..."
Mẹ cười nói: "Dao Dao, bây giờ anh ngươi bắt đầu kiếm được tiền, sau này ngươi có cần cái gì có thể nói với anh trai."
"Ừm." – Con mắt Lâm Dao sáng lên, nhìn về phía Lâm Uyên:
"Anh, ngươi có thể giúp ta ăn miếng cải xanh này được không?"
"Thực thức ăn là trang tuấn kiệt!"
//Lâm Uyên biên câu 'Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt' trong Tam Quốc Chí, nhưng ở Lam Tinh chỉ mình hắn hiểu//
Lâm Uyên cự tuyệt: "Nghe nói ăn cải xanh có tác dụng giữ cho người ta trẻ tuổi, ta có người bạn thường xuyên ăn cải xanh, cho nên hắn vĩnh viễn 18 tuổi."
Lâm Dao: "..."
Lâm Uyên nhắc nhở: "Hẵn vĩnh viễn 18 tuổi."
Lâm Dao có chút khốn hoặc, không xác định hỏi: "Anh, ngươi là đang kể chuyện cười phải không?"
Lâm Uyên có chút tiếc nuối nghĩ, xem ra không phải mình hài hước, mà là Tôn học trưởng có tiếu điểm quá thấp, hắn đối với chuyện cười mình kể không chút sức đề kháng, đều cười lăn lộn. .
Lâm Uyên bắt đầu kỳ nghỉ lễ của mình trước thời hạn, nhưng các bộ môn tại giải trí Tinh Mang lại đang công việc hết sức bận rộn.
Ban nghệ sĩ.
Giang Quỳ rốt cuộc hoàn thành bản thu âm ca khúc «Bong Bóng», giờ phút này đang vui vẻ hướng Triệu Ngọc báo cáo chiến quả.
Đúng lúc này.
Lão Chu xuất hiện ở ban nghệ sĩ, tìm Triệu Ngọc nói:
"Có tin tức xấu, kế hoạch Xuân Tiết của chúng ta khả năng phải điều chỉnh."
"Sao vậy?" – Triệu Ngọc nhíu mày.
Lão Chu thở dài: "Xuân tiết năm nay, công ty không phải có kế hoạch phát hành 10 bài hát sao. Trong đó có một bài xảy ra vấn đề rồi, ban khảo hạch bên kia tra ra beat của nó quá tương tự với một bài phát hành bên Sở Châu."
"Đạo nhạc?"
"Hẳn không phải đạo nhạc, ta hiểu nhạc sĩ kia, chắc là hắn trước đây tình cờ nghe được nhịp điệu kia, cho nên trong lúc vô tình viết ra nhịp điệu tương tự. Loại chuyện này trong giới sáng tác xảy ra không phải lần đầu."
"Vậy phát hành 9 bài không được sao?"
Nhạc sĩ viết nhạc hơi trùng nhịp điệu quả thật thường gặp, nhất là một ít bài hát lưu hành phổ biến, mọi người thường dùng hợp âm có dáng vẻ tương tự.
"Không được." – Lão Chu cũng đang phiền não:
"Liên quan đến tài nguyên tuyên truyền quảng cáo đều đã chuẩn bị xong, nếu không được thì quá đáng tiếc. Mà càng khó ở chỗ, chúng ta lại không thể tùy tiện thay bài nào cũng được, nếu không quá lãng phí tài nguyên tuyên truyền. Cô cũng biết, dịp lễ sum họp này mọi người nghỉ ngơi, nhu cầu giải trí cao, quỹ chi ra cho tài nguyên tuyên truyền quảng cáo cao hơn bình thường ít nhất gấp hai lần."
"Vậy lấy bài của ai thế vào?"
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng không hẹn mà cùng quay đầu, nhìn về phía vẻ mặt mờ mịt của người còn lại trong phòng – Giang Quỳ.
"Ta?"
Miệng của Giang Quỳ khẽ lệch, trong nháy mắt biết ý tứ hai người, bắt đầu kêu khổ: "«Bong Bóng» là ta chuẩn bị cho tháng ba mà."
"Ta biết." – Triệu Ngọc thở dài:
"Chất lượng của «Bong Bóng» không tệ lắm, phát vào tháng ba cũng có thể đánh bảng thoải mái, nhưng vấn đề là tác phẩm của tháng hai chúng ta còn thiếu một bài."
"Nhưng tháng hai là bảng tử thần, còn nhiều ca sĩ thần tượng cạnh tranh như vậy."
Giang Quỳ ủy khuất, bảng tử thần có nghĩa là trên BXH bài hát mới tháng hai sẽ cạnh tranh phi thường kịch liệt, ban đầu «Cá Lớn» chính là phát hành tại bảng tử thần nên mới không bắt được thứ hạng tốt.
Đây chính là chỗ đáng sợ của bảng tử thần. Top 1 các tháng còn lại, bỏ vào tháng hai phát hành, khả năng còn không chen nổi top 10.
"Nói thì nói như thế." – Lão Chu Khuyên:
"Nhưng tháng hai chúng ta còn thiếu một ca khúc, mà ngươi lại dành hết tâm huyết hát ca khúc này, vạn nhất thành HIT thì sao?"
Triệu Ngọc ở bên cạnh gật đầu.
Giang Quỳ: "..."
Ta cũng không dám hỏi, ta cũng không dám nói. Trứng thua đá rồi, nàng chỉ có thể lấy Lâm Uyên ra làm bia đỡ đạn: "Các ngươi hỏi qua Tiện Ngư lão sư đi."
"Ta gọi điện thoại." – Lão Chu nói, sau đó mở danh bạ gọi tới số Lâm Uyên. Lúc này Lâm Uyên đang ở bên ngoài đi theo em gái mua tài liệu học tập. Sau khi tiếp điện thoại, nghe rõ câu chuyện, hắn mở miệng nói:
"Có thể."
Lão Chu cúp điện thoại nói: "Lâm Uyên bên kia không thành vấn đề, chúng ta cứ như vậy... Khụ, liền quyết định như vậy."
Tiện Ngư lão sư cũng thất thủ sao?
Ánh mắt Giang Quỳ một mảnh tuyệt vọng.
Thế nào mà ta lại nhảy luôn vào bảng tử thần rồi?
Xác thực «Bong Bóng» là một bài hát không tệ, phát trong tháng ba hẳn sẽ có thành tích tốt. Nhưng nếu đặt tại bảng tử thần thì có khác gì là con tốt thí đâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận