Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1811. Hoá thành chim

Chương 1811. Hoá thành chim


......

Buổi hòa nhạc này, không có hình thức phát sóng trực tiếp, vì vậy không thể xem qua livestream. Những quần chúng bên ngoài sau khi trải qua cơn bão tin tức về sự kiện thảm đỏ thì đang thảo luận về buổi trình diễn bên trong.

Đột nhiên, một người nào đó nói: “Chắc buổi hoà nhạc sắp bắt đầu rồi nhỉ?”

“Không biết bên trong thế nào nữa?”

“Muốn đi xem quá.”

"Không mua được vé!"

"Vé đã được mua hết bởi các ông trùm!"

"Đúng vậy."

"Điều đáng giận nhất chính là một số người nghe không hiểu nhưng vẫn muốn đi dự náo nhiệt.”

“Ha ha, ta đoán lúc này người ta đều đang bàn chuyện làm ăn."

"Đại sảnh Kim Sắc có phòng riêng là chuẩn bị cho những người này."

"Chúng ta chỉ có thể chờ video ra sau vậy.”

Đúng như mọi người dự đoán, trong phòng riêng của đại sảnh Kim Sắc đang bắt đầu những vụ làm ăn mua bán giữa giới thượng lưu. Tuy nhiên khi họ đang thảo luận hăng say thì tiếng sáo trúc du dương trong trẻo bỗng vang lên.

Cảm xúc của họ không hiểu tại sao lại bị cuốn theo nó, dường như mọi sự buồn bã, hoài niệm, vui mừng, an ổn đều xuất hiện cùng một lúc, khiến tâm hồn bị lay động theo âm nhạc.

Cho dù ngươi có gu thưởng thức âm nhạc hay không đều phải hướng mắt về sân khấu. Những người vốn đang nói chuyện đều im lặng hết cả.

Trong không gian yên ắng đó, từng khuôn mặt, từng nét mặt dần dần thay đổi. Có một số người muốn tiếp tục bàn chuyện lại bị người bên cạnh trừng mắt không dám mở miệng.

Trên mặt bọn họ hiện lên sự hoang mang, sau đó là bi thương giống như bị âm nhạc hút hồn, cuốn theo cảm xúc bên trong.

“Đây là gì thế?”

Trong không gian tựa như chỉ còn lại tiếng sáo trúc văng vẳng, trong trẻo mà du dương lạ thường. Tựa như tiếng ngọc núi Côn vỡ vụn, vang lên những tầng mây. Tất cả những cảm xúc của nhân loại đều ấn công tắc, khiến chúng ồ ạt xông đến.

Hạnh phúc, nỗi buồn, bất lực, ấm áp và khi ngàn vạn cảm xúc đó dâng trào, Lâm Uyên lặng lẽ dạo bản nhạc trên phím đàn piano.

m thanh của các phím đen trắng xen kẽ dường như cũng đang khiêu khích và kéo cảm xúc của mọi người, hoà quyện cùng với tiếng sáo trúc.

Giống như gió núi, lại giống như mặt trăng sâu in bóng dưới đáy thung lũng. Hoặc là niềm vui thong thả nửa ngày, trải tấm khăn xuống đất rồi nằm ngửa nhìn trời.

Trong tiếng gió rít mây bay, lại có sự kiên định khiến người ta bật khóc. Nhớ về những tháng năm xưa cũ, tự hỏi rốt cuộc mình đã bỏ lỡ những điều gì.

Tiếng nhạc tựa như tiếng chim hót cao vút.

Ngay lúc này dù nhạc sĩ chuyên nghiệp hay người vô cảm với âm nhạc đều hoàn toàn bị mê hoặc. Sau piano, là một đoạn độc tấu violin, tiếng đàn violin uyển chuyển thanh thúy hoạt bát, phối hợp với tiếng sáo xen kẽ, phảng phất như không khí đêm hè, mang theo một tia mát mẻ thấm vào ruột gan.

Nếu piano là một người bạn đến thăm vào ban đêm, sau đó violin từ từ tham gia, giống như có nhiều người đến.

Violin ngọt ngào, Cello sâu lắng.

Cả hai cứ luân phiên bỗ trợ cho nhau, bầu bạn với nhau.

Nightbird đang tâm sự cùng ai đó, sáng ngời lại vô cùng dịu dàng. An ủi mà cổ vũ người đó vượt qua buồn đau. Xen lẫn bên trong là điệu cười trầm thấp duyên dáng, là cuộc đối thoại giữa con người và thiên nhiên.

Mỗi người nghe bản nhạc này đều có cảm xúc không giống nhau. Có người nghe bài hát này, vô tình nước mắt tràn đầy, nhớ tới người thân đã qua đời. Một số người nghe bài hát này, nhưng nghĩ về tình yêu đã chết.

Một số người nhớ lại nhiều thập kỷ đã đi qua gió và mưa. Có người lại chỉ là khóe miệng hơi nhếch lên, tâm tình bình tĩnh cùng ấm áp trước nay chưa từng có. Càng có người ánh mắt nóng bỏng, giống như lửa trại cháy lên, lộ ra ánh sáng hy vọng.

Dần dần, âm nhạc kết thúc.

Tuy nhiên, sự khác biệt so với hầu hết các bản nhạc khác chính là đoạn cuối của Nightbird là một đoạn giao hưởng cũng là cao trào của toàn bộ bài hát.

Dàn nhạc đồng loạt hoà tấu tạo nên sự rung động mãnh liệt. Mọi người nghe thấy tiếng la hét từ trong biển tang thương của Nightbird. Đó là âm thanh phát ra từ sóng biển, một Nightbird kiêu ngạo đang đau khổ tìm kiếm nơi an toàn của chính mình.

Sự chờ đợi ánh sáng trước khi bình minh đến, để phá vỡ những đám mây tối tăm. Ngay cả khi mặt trời nóng sẽ làm tan chảy đôi cánh của bạn, hãy kiên trì gặp ánh sáng.

Xuyên qua những ngày quá khứ tăm tối, giãy giụa trong sự khổ sở và suy bại. Nightbird từng chút một tiếp cận những đám mây, trước khi tìm đến cầu vồng mong được gặp mặt trời khi những đám mây bị phá vỡ.

Ngay cả khi những đám mây bị phá vỡ, ngay cả khi trái tim được thắp sáng. Nightbird bị phá vỡ những trở ngại khó khăn, trong trái tim nó đã được thắng sáng hy vọng, bay thẳng ra ngoài trái đất.

Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều bị sốc.

“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”

“Tại sao điều này lại xảy ra?”

“Hình như bước vào một câu chuyện, trở thành một nhân vật chính, các nhận được sự bi thương và vui vẻ xa lạ.”

“Dễ nghe!”

“Thật sự dễ nghe.”

“Làm thế nào trên thế giới có thể có được loại âm nhạc như vậy.”

"Hôm nay ta mới biết, thì ra âm nhạc là thứ tuyệt vời như vậy, sinh mệnh của ta cũng bắt đầu nở rộ!"

"Trước kia ngươi không thích nghe mấy loại giao hưởng mềm mại này mà, thích nhất là nghe DJ nhảy nhót đó.”

“Những thứ rác rưởi kia sao lại so được với âm thanh tuyệt diệu này.”

"Tại sao ta lại có cảm giác hoàn toàn chìm đắm ở trong thế giới âm nhạc, nơi này có phải là thiên đường không?”

"Bản nhạc này có ma lực!"

“Thật sự là ma lực thần kỳ!”

"Mỗi một nốt nhạc dường như đều truyền đạt cho ta một ít hồi ức, nhưng mỗi giây mỗi phút lại cảm nhận rất khác nhau!"

“Chấn động lòng người!”

"Hình như ta đã nhìn thấy cả một đế quốc sụp đổ trong bất lực.”

"Nào có, đó rõ ràng là một đốm lửa mang tên hy vọng bùng lên trong phế tích.”

“Ta cảm thấy ta đã trở thành một con chim.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận