Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1848. Dư luận chao đảo

Chương 1848. Dư luận chao đảo


"Tống Phương?"

“Tự phong cho mình cái danh dũng sĩ, cũng là nhận tiền làm việc. Dùng ngòi bút viết lên mạng vài dòng bình luận tỏ vẻ am hiểu thì liền có fan. Ta không tin Tống Phương không hiểu rõ tình cảnh hiện nay, nhất định là được rất nhiều lợi ích sau màn mới dám dẫm chân vào vũng nước đọng của Lăng Không.” Kim Mộc nhíu mày nói.

Tống Phương cũng không phải người dễ chọc: “Tên này rất am hiểu việc cãi cọ, cứ bâu bám lấy chính chủ không buông. Nếu người ta không thèm để ý hắn thì lại dương dương tự đắc tuyên bố mình thắng rồi.”

“Để ta xem chút nào.” Lâm Uyên mở bài viết của Tống Phương ra.

[Mười năm trước ở Hàn Châu, nhà xuất bản sách Thiên Hạ đã xảy ra một chuyện. Những quần chúng châu khác không rõ lắm như ta lại nghe bạn bè ở Hàn Châu kể lại, cảm thấy rất thú vị nên muốn chia sẻ với mọi người một chút.

Lúc đó nhà xuất bản Thiên Hạ vừa ra đời, các phòng ban cùng nhau lập kế hoạch phát triển công ty. Cuối cùng bọn hắn cũng nghĩ ra một biện pháp chính là ký hợp đồng với một tác giả nữ xinh đẹp.

Chiến tích của người ta cũng không nhỏ, một năm xuất bản tám cuốn sách. Quả thực là một nhân viên gương mẫu trong các nhân viên gương mẫu. Còn được mệnh danh là tài nữ truyền khắp Hàn Châu.

Hoá ra vị nữ thần tài hoa kinh thế đó là có cả một dây chuyền lắp ráp sản phẩm. Phía sau tài nữ có mấy vị tác giả trình độ rất khá, trong đó có cả năm tên đàn ông cuồng mê tài nữ nữa. Lúc ấy bạn ta kinh ngạc hết sức hoá ra năng lực sáng tác cực hạn chính là nhờ người khác viết thay sao?

Lúc ấy ta cũng không hiểu, mãi cho đến sau khi toàn cầu thống nhất. Sở Cuồng vang danh khắp thế giới, hơn nữa trình độ và năng lực còn vô cùng lợi hại. Là một tác giả thần bí không lộ mặt, cho ra sản phẩm mà như heo mẹ đẻ con. Tựa như trên thế giới này không có đề tài nào làm khó được hắn cả.

Ta không hiểu cho lắm, một mình hắn làm sao với tới trình độ này?

Hiện tại ta nghi ngờ rằng phía sau Sở Cuồng chính là đoàn đội năm đó đứng sau tài nữ Hàn Châu. Dây chuyền lắp ráp sản phẩm chính là sở trường của bọn họ. Sở Cuồng chỉ là một bút danh lớn, mà bất kỳ ai trong dây chuyền cũng có thể dùng để xuất bản sản phẩm.

Lăng Không bị mắng càng lúc càng thảm, điều này chứng tỏ đoàn đội phía sau ip Sở Cuồng ti tiện đến nhường nào. Bản thân Sở Cuồng chính là tư bản, vì lẽ đó mà mới muốn đổi trắng thay đen, sợ sệt người ta như vậy.

Ta nói những lời này có thể sẽ mạo phạm fans Sở Cuồng, không sao cả, nhận gạch đá không ngại đâu, muốn biết chân tướng cứ xem tiếp thì rõ….”

Tống Phương đã điều tra rất rõ ràng, hoặc là có người đã giúp hắn điều tra. Hắn phân tích cụ thể tác phẩm của Sở Cuồng, muốn thông qua sự so sánh để nói cho độc giả biết những tác phẩm này có văn phong khác nhau, không thể xuất phát từ cùng một người được.

Lâm Uyên suýt chút nữa đã cho rằng mình gặp phải đại thần, nhưng nhìn kỹ tên này chỉ biết mắng người là giỏi. Hắn dám nói Xạ Điêu tam khúc và Thiên Long Bát Bộ không phải cùng một người viết.

Chẳng phải đang nói cuồng nói loạn ư?

Đều là đại tuyệt tác của Kim Dung, kẻ nào dám bảo Kim lão gia đạo văn chứ? Nếu hắn nói Harry Potter và Xạ Điêu tam khúc là hai tác giả khác nhau, có lẽ Lâm Uyên sẽ coi trọng hắn.

Đằng này… Thật sự khiến người ta bật cười. Lý luận và dẫn chứng được đưa ra rất nhiều nhưng lại có quá nhiều lỗ hổng, quá nhiều sự thiếu logic.

Điều Lâm Uyên không nghĩ đến chính là bài văn hắn cho rằng xàm xí đã khơi dậy một trận máu tanh trên mạng.

“Các ngươi đã đọc bài của Tống Phương chưa? Bản thân ta thấy cũng có chỗ hợp lý.”

“Chuyện này là thật sao?”

"Lúc đầu không tin lắm nhưng bây giờ lại cảm thấy khó nói. Xưa nay Sở Cuồng không lộ mặt, hồi trước thì không nói nhưng trâu bò như hiện tại vì sao còn giấu mặt? Xuất hiện một hai lần cũng được mà.”

“Chẳng lẽ giống như Lăng Không nói.”

“Sở Cuồng đang muốn bắt chước Ảnh Tử sao?”

“Phía sau Sở Cuồng có đoàn đội, vậy thành viên của đoàn đội có bao gồm cả Tiện Ngư và Ảnh Tử không?”

“Suy nghĩ này thật đáng sợ.”

“Lúc này Sở Cuồng chưa lộ diện sao? Cho công chúng một lời giải thích đi chứ.”

“Ta làm fan của lão tặc đã nhiều năm hy vọng ngươi có thể đứng ra giải thích, đàn ông con trai không cần sợ sệt như chuột nhắt.”

Thật sự có người bị thuyết phục, nhưng đó chỉ là một bộ phận nhỏ. Vẫn có những người rất cứng, trung thành với Sở Cuồng đến cùng.

“Chẳng xem lại tên Tống Phương có đạo đức ra sao, kẻ này mà lên tiếng thì nửa chữ ta cũng không tin.”

"Ép lão tặc lộ mặt sao?"

"Nói không lại bèn giở trò bẩn à?"

"Xin hỏi làm sao lão tặc chứng minh được rằng những cuốn sách này là do hắn viết?”

“Đây chính là vũng bùn của sự khinh bỉ, dám bảo lão tặc có đoàn đội còn kéo theo cả Tiện Ngư và Ảnh Tử xuống nước. Tên này điên thật rồi bà con ơi.”

"Có bản thảo không?"

"Chắc đều là truyện gõ máy, không biết lão tặc có lưu bản thảo không?”

"Bản thảo thì làm được gì, gõ trong máy tính cũng sẽ bị bọn chúng nói là sửa đổi. Không thể tìm ra chứng cứ bảo mình trong sạch được đâu.”

"Có thể nhốt lão tặc vào phòng tối gõ chữ, sau khi hoàn thành thì mang ra chất vấn.”

"Hừ!"

“Ông đây cảm thấy các ngươi quá rỗi hơi, không có chuyện gì làm nên mới viết ra những trò vô bổ này khiến người ta bực mình.”

“Nếu viết được truyện, chắc sẽ bảo rằng lão tặc Sở Cuồng đã học thuộc kịch bản từ trước. Đằng nào cũng vu oan giá hoạ được, thật sự khiến người ta bực mình mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận