Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 1790. Bất mãn

Chương 1790. Bất mãn


......

Trong giới độc giả, bọn cũng cảm thấy kinh ngạc về nét vẽ của Long Châu. Nhưng cái bọn họ quan tâm nhiều hơn vẫn là cốt truyện tuyệt vời, nhưng vẫn bị nét vẽ xinh đẹp kia làm hấp dẫn.

“Đẹp quá đi.”

“Ha ha ha, nhân vật chính tên là Songoku à?

"Tác phẩm gác bút truyện tranh cuối cùng của Ảnh Tử lại dành để vinh danh lão tặc Sở Cuồng sao?"

"Đừng nói với ta là Songoku của Long Châu không liên quan gì đến Tôn Ngộ Không của Tây Du nhé.”

“Đương nhiên là phải có liên quan rồi, Songoku này cũng có đuôi, chẳng khác nào thể hiện rõ cho độc giả thấy.”

"Đột nhiên thấy cảm động là sao vậy ta?"

"Ảnh Thần lựa chọn bắt đầu từ đâu thì kết thúc ở đó."

"Bộ truyện tranh đầu tiên của Ảnh Tử năm đó, Hoàng tử quần vợt, chính là tác phẩm chuyển thể từ tiểu thuyết của Sở Cuồng."

"Hiện tại đây là bộ truyện tranh cuối cùng của Ảnh Tử. Tuy là nhân vật gốc nhưng tên vẫn lấy từ nhân vật chính của Sở Cuồng. Kể cả thiết lập cũng có chỗ giống nhau, ví dụ như cầm gậy đánh nhau, nếu là gậy vàng thì sẽ giống hơn.”

"Xuất phát đến khi kết thúc đều không quên sơ tâm.”

"Bộ truyện tranh này có hy vọng vượt qua hải tặc và naruto. Phong cách vẽ rất đẹp, mỗi tình tiết đều được chăm chút cẩn thận.”

......

Cộng đồng mạng nói rất đúng, bắt đầu từ đâu kết thúc ở đó. Ảnh Tử đều dùng những tác phẩm có liên quan đến Sở Cuồng để vẽ.

Long Châu bản gốc không hề đạt đến sự bùng nổ như hiện nay, còn phiên bản của Ảnh Tử là do hệ thống cung cấp. Cốt truyện đã được sửa chữa hợp lý và mạch lạc, càng thêm phần đặc sắc.

Năm đó bản gốc không đạt được doanh số bán hàng như mong đợi, biên tập viên nóng nảy vội kêu tác giả thêm thắt đủ thử vào cốt truyện để hòng lôi kéo độc giả. Tác giả bắt đầu chuyển đổi, không ngờ Long Châu lại hot như vậy. Những cảnh đánh nhau đặc sắc hoàn toàn che lấp thuộc tính hài hước ban đầu.

Điều quan trọng nhất chính là bản gốc vẫn chưa có kết thúc, còn bản của Lâm Uyên lại có kết cục. Để câu chuyện kéo dài quá lâu không phải là một điều tốt, sẽ gây cảm giác cồng kềnh mệt mỏi cho độc giả.

Hệ thống sẽ không để điều đó xảy ra, mà Lâm Uyên cũng rất thích điều này. Dựa vào tốc độ cập nhật của Lâm Uyên, khi bắt đầu đến lúc kết thúc chắc mất một hai năm là hoàn thành. Những người khác đều tốc độ cập nhật truyện tranh không bắt kịp hoạt hình nhưng hắn thì ngược lại.

Đối với những món quà mà Lâm Uyên tung ra vào ngày quốc tế thiếu nhi thì đây có lẽ là một ngày vô cùng đáng nhớ. Thú vị hơn chính là hoạt động bỏ phiếu trên blog, cuối cùng đã xếp cả ba thân phận vào top 1.

Dù gì đây cũng chỉ là một hoạt động của riêng blog, chẳng ai quan tâm đến sự công bằng làm gì. Bỏ phiếu cho vui thôi, kết thúc này khiến mọi người đều trở nên vui vẻ.

….

Tốc độ Ảnh Tử cập nhập Long Châu cực nhanh, danh tiếng của bộ truyện tranh cũng ngày càng tốt. Cốt truyện lôi cuốn độc giả, khiến họ không thể rời mắt.

Tháng bảy đã trôi qua, album ca khúc của Tiện Ngư vững vàng giành ngôi vị quán quân. Ngay sau đó tháng tám cũng đến, tin tức Sở Cuồng leo lên hạng tám tác giả đã mở đầu tháng này.

Truyền thông điên cuồng đăng tin tức:

“Sở Cuồng đứng thứ tám trong bảng xếp hạng nhà văn Ngôi Sao Xanh! "

“Hoàng tử bé mang lại may mắn!"

“Vị thế của lão tặc Sở Cuồng đã nâng lên một tầm cao mới.”

“Hạng tám tác giả thay đổi cả thế giới.”

“Còn vài tháng nữa là hết năm, Sở Cuồng có cơ hội lọt top cao hơn không?”

“Tác giả thăng hạng nhanh nhất thế giới.”

“Từ 13 đến hạng 8, Sở Cuồng đã viết những cuốn sách nào?”

Lâm Uyên đã tự đoán trước được kết cục này, không có gì kích động cả. Vẫn còn bốn tháng thì hết năm, Lâm Uyên cảm thấy tiến vào top 7 không khó.

Nhờ vào cuộc thi “Điệu nhảy của chúng ta” à không là “Bài hát của chúng ta" mà xếp hạng của Tiện Ngư ở bảng vũ đạo cũng tăng vọt. Chỉ cần hắn cố gắng, sớm muộn gì Lâm Uyên cũng trở thành số 1. Vì tango, múa cột, nhảy người máy đều đã có xu hướng phát triển thành các cuộc thi chuyên nghiệp.

Khi điều đã trở thành sự thật, với tư cách là người sáng tạo ra những điệu nhảy đó thì Lâm Uyên sẽ đứng vững ở vị trí đầu tiên. Chẳng ai có thể sáng tạo được như hắn, đủ sức nặng để phát triển thành một cuộc thi múa quốc tế.

Nhưng mà, Lâm Uyên không muốn chờ đợi. Thời gian rất quý báu, vẫn còn những vũ điệu trình độ cao chưa được lấy ra. Thay vì đợi thứ hạng tăng lên, không bằng chủ động xuất kích.

......

Lâm Uyên không biết rằng, ngày hôm nay tại Trung Châu, giới khoa huyễn đã tổ chức một bữa tiệc cho các nhà văn. Rất nhiều nhà văn khoa học viễn tưởng nổi tiếng ở Trung Châu đã đến.

Bọn họ đều là những người bạn thân thiết, nói chuyện đôi cầu về Sở Cuồng: “Sở Cuồng thật lợi hại.”

Một trong những nhà văn khoa học viễn tưởng cảm thán: “Tháng này đã thăng lên hạng 8, sớm muộn gì ngôi đầu bảng cũng là của hắn. Năm ngoái vừa xuất hiện bảng xếp hạng không lâu, Sở Cuồng chỉ mới ở hạng 13 mà thôi.”

“Không ai ngăn cản được hắn!”

Bên người tiếp lời: "Thậm chí có người nói, cho Sở Cuồng mười năm thì hắn sẽ lọt vào top 3.”

“Ba người đầu tiên thì ta không tin lắm."

Một nữ tác giả mỉm cười rồi lắc đầu: "Tác phẩm của Sở Cuồng có tính thương mại lớn hơn văn học, điều này đã trở thành rào cản khiến hắn khó lòng vào top 3.”

"Không vào được top 3 mới tốt."

Một số nhà văn khoa huyễn Trung Châu tỏ rõ việc không thích Sở Cuồng: “Hắn khiêu chiến toàn cầu, đúng là không coi ai ra gì.”

“Không phục ư?”

Trần Thực thản nhiên nói: “Vậy thì làm được gì chứ?”

“Lão Trần sao ngươi lại tâng bốc kẻ khác vậy?”

"Khiêu chiến toàn cầu không ai thắng được hắn, còn cần ta tâng bốc sao?” Trần Thực nhún vai.

Mọi người phẫn nộ: "Diệp lão sư còn chưa ra tay mà.”

Nói xong mọi người nhìn về phía gã đàn ông trung niên đang khiêm tốn ăn hoa quả ở góc phòng.

Thấy bọn họ đều nhìn mình thì cười khổ: “Hình như mọi người đã quên, đối thủ đầu tiên Sở Cuồng khiêu chiến trong bảng xếp hạng Lam Tinh chính là ta.”

Hắn ta chính là Diệp Thông, vừa bắt đầu đã bị người đuổi xuống khỏi hạng mười hai. Sau đó khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, khiến Diệp Thông không còn mơ tưởng vượt qua Sở Cuồng nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận