Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 102: Ảnh đế lên sàn.

Đây cũng không phải lần đầu tiên Vương Chấn Hưng nhìn thấy phụ nữ quỳ xuống trước mặt, chẳng qua đó đều là ở không gian riêng tư, lúc không có người ngoài.

"Cảm ơn trịnh trọng như vậy làm cái gì, mau đứng lên đi, chúng ta đi ra bên kia thanh toán."

Vương Chấn Hưng vội vàng dìu cô ấy đứng dậy, kéo lấy tay đi về phía sảnh thanh toán ở tầng một.

Bàn tay nhỏ bị bàn tay lớn rắn chắc ấm áp khác nắm lấy, tâm trí bất an của Dương Nguyệt Thiền xuất hiện một chút cảm giác an toàn, cũng không dãy dụa, để yên cho bàn tay kia nắm lấy.

Sau khi trả xong phí, Dương Nguyệt Minh được đưa đến phòng phẫu thuật.

Trong mắt Dương Nguyệt Minh có rất quá nhiều mảnh vỡ, ca phẫu thuật kéo dài tận sáu tiếng đồng hồ mới xong.

Trong khoảng thời gian đó, Vương Chấn Hưng luôn đợi ở bên ngoài cùng Dương Nguyệt Thiền.

Sau khi ca phẫu thuật hoàn thành, Dương Nguyệt Minh được đưa đến một phòng bệnh đơn.

Lúc này thuốc mê vẫn chưa hết, Dương Nguyệt Minh vẫn đang trong trạng thái hôn mê.

Em trai bất ngờ bị mất thị lực, chuyện này khiến cho lòng Dương Nguyệt Thiền rối như tơ vò.

Nhưng chuyện cũng đã xảy ra, cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật này.

Ánh mắt nhìn sang Vương Chấn Hưng bên cạnh, Dương Nguyệt Thiền cảm kích nói: "Hôm nay may mà có sự giúp đỡ của anh, nhưng mà chúng ta không quen biết nhau, anh... vì sao anh lại giúp tôi như vậy?"

Tuy Vương Chấn Hưng là người tốt bụng có tiếng, trả tiền thì có thể hiểu được nhưng góp sức thì có chút kỳ lạ.

Nghe vậy, ánh mắt Vương Chấn Hưng lơ đãng vài phần, khẽ thở dài: "Cô rất giống một người quen cũ trước đây của tôi."

Hơn sáu tiếng đồng hồ chờ đợi cùng cô ấy, đủ để anh nghĩ ra tận mấy cái kịch bản và chọn ra cái hay nhất trong số đó.

Nhìn sâu vào đôi mắt đầy sao của người đàn ông trước mặt, trong đôi mắt đầy sao đó, có đau buồn, có thương nhớ, có tiếc nuối, vân vân, đủ những cảm xúc lẫn lộn.

Diễn xuất của Ảnh đế thật đáng sợ, chỉ mỗi ánh mắt cũng có thể bộc lộ ra nhiều loại cung bậc cảm xúc phức tạp, khiến người ta không khỏi xúc động.

"Là người quen cũ nào?" Dương Nguyệt Thiền vô cùng tò mò hỏi.

"Mối tình đầu." Giọng điệu Vương Chấn Hưng cay đắng, nỗi đau buồn trong mắt ngày càng đậm hơn.

"Vậy, vậy... vậy bây giờ cô ấy vẫn tốt chứ?" Dương Nguyệt Thiền nhìn vẻ mặt của anh, vô thức bị xúc động, cô ấy có suy đoán trong lòng cho nên lúc hỏi hết sức cẩn thận dè dặt, chỉ sợ chạm vào dây thần kinh nhạy cảm của anh.

"Cô ấy... cô ấy qua đời rồi." Giọng nói Vương Chấn Hưng khàn khàn.

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý chạm vào vết thương của anh đâu." Dương Nguyệt Thiền vô cùng tự trách, cuống quýt xua tay xin lỗi.

Tuy cô có suy đoán nhưng chỉ nghĩ rằng mối tình đầu của Vương Chấn Hưng đã gả cho người khác rồi.

Nhưng không có ngờ rằng cô ấy đã qua đời.

"Không sao, đã là mười năm trước rồi." Vương Chấn Hưng cười khổ một cái, bề ngoài có vẻ thoải mái, nhưng sự buồn bã với đau đớn lại không thể che giấu được.

Trong lúc tự trách Dương Nguyệt Thiền bị cảm xúc này ảnh hưởng, hiểu rõ hơn về người đàn ông trước mặt này thêm một chút.

Khoảng thời gian mười năm, lại không thể làm vơi đi nỗi buồn trong đáy lòng anh, cũng thật là thâm tình. Người đàn ông như vậy sợ là tìm cả thế giới cũng không tìm ra được mấy người.

Dương Nguyệt Thiền âm thầm theo dõi Vương Chấn Hưng rất lâu, biết được trạng thái, cảm xúc của anh.

Lúc trước cứ luôn thắc mắc vì sao Vương Chấn Hưng không kết hôn, cũng không có bạn gái.

Hoá ra là anh không buông bỏ được tình yêu chân thành đã mất cho nên mới thành ra như vậy.

Sau khi nghĩ thông những điều này, đáy lòng Dương Nguyệt Thiền đau như bị kim đâm, muốn lên tiếng an ủi anh, nhưng không biết nên nói cái gì mới có thể xoa dịu nỗi buồn của Vương Chấn Hưng.

"Tôi có một thỉnh cầu, cô có thể đồng ý với tôi không?" Vương Chấn Hưng nói, trên khuôn mặt tuấn tú và cứng rắn của anh, có cầu khẩn, nhung nhớ, thương yêu, vân vân đủ loại tình cảm dịu dàng.

"Được, anh nói đi." Tuy Dương Nguyệt Thiền có chút nghi hoặc, nhưng lại nhìn anh gật đầu liên tục không một chút do dự, sau đó thấp thỏm chuẩn bị lắng nghe.

"Tôi có thể hôn lên mắt cô một cái không?" Khoé miệng Vương Chấn Hưng vô tình lộ ra một chút ý cười, dường như hồi tưởng lại những khoảnh khắc ngọt ngào trong quá khứ với người yêu.

"Đôi mắt của tôi rất giống của cô ấy à?"

Trên khuôn mặt thanh tú trắng như tuyết của Dương Nguyệt Thiền lộ ra chút ửng đỏ.

"Đúng, rất giống, rất giống..." Vương Chấn Hưng gật đầu, thì thầm lẩm bẩm, nhìn cô chăm chú.

Bị người đàn ông trước mặt thâm tình nhìn chăm chú, trong lòng Dương Nguyệt Thiền vui mừng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt bi thương của người đàn ông, trong lòng cô không khỏi thất vọng.

Anh ấy không phải đang nhìn mình...

Vẻ mặt Dương Nguyệt Thiền ảm đạm, lặng lẽ thì thầm, sau đó từ từ nhắm mắt lại, dùng hành động trả lời lời thỉnh cầu mạo muội trước đó của Vương Chấn Hưng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận