Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 107: Lão Đường thúc giục kết hôn

Chỉ vài câu ngắn gọn mà nói lắp mấy lần, không hổ là con gái ngoan, đến cả nói dối mà cũng không biết nói.

Đương nhiên Đường Chính đã nhìn thấu tất cả, nhưng cũng không vạch trần, mà cười nói thuận theo lời con gái: "Vậy à, vậy thì tốt quá! Tìm thời gian dẫn bạn trai về đây ba xem thử."

"Bọn con mới ở bên nhau chưa lâu, giờ đã dẫn người ta về về... Nhà, sẽ dọa người... Người ta đấy." Đường Thanh Nhã nhăn mặt, cố gắng lắc đầu, muốn từ chối đề nghị này.

"Con rể xấu cũng phải gặp mặt ba vợ, ngày mai ba phải ra ngoài công tác, không có thời gian, ngày mốt đi, ngày mốt con dẫn cậu ta về ăn cơm, để ba nhìn thử." Đường Chính dứt khoát quyết định luôn thời gian.

"Nhưng mà..." Đường Thanh Nhã cố gắng động não để bịa ra lý do, cô ấy thật sự không giỏi nói dối, 'nhưng mà' cả buổi cũng không nói tiếp được gì.

"Cứ thế đi." Đường Chính đưa ra quyết định.

Đường Thanh Nhã bất đắc dĩ thở dài, mặt mày ủ rủ.

Cô ấy làm gì có bạn trai nào, ngày mốt chắc chắn sẽ lộ tẩy, đến lúc đó sẽ bị ba sắp xếp đi xem mắt.

Rời khỏi phòng làm việc với vẻ mặt buồn rầu, Đường Thanh Nhã nhận được một cuộc gọi, là bên xưởng đồ ngọc gọi đến.

Thợ điêu khắc nói, một lô nguyên liệu ngọc thạch đưa đi vào mấy ngày trước đã làm ra được một ít thành phẩm.

Nghe vậy, Đường Thanh Nhã lập tức đi đến công xưởng một chuyến.

Lúc trước cô ấy đã hứa sẽ tặng một số đồ trang sức bằng ngọc cho Vương Chấn Hưng.

Đến công xưởng, Đường Thanh Nhã cẩn thận kiểm tra tỉ mỉ các sản phẩm trang sức như vòng tay, dây chuyền được chế tác từ nguyên liệu ban đầu là ngọc bích thượng hạng, cảm thấy chúng vô cùng tinh xảo đẹp đẽ.

Vì vậy cô ấy gọi người gói trang sức ngọc lại, đựng vào một chiếc túi.

Đường Thanh Nhã cầm chiếc túi, không chờ được mà muốn đưa cho Vương Chấn Hưng, nhờ Vương Chấn Hưng làm thuyết khách* đi thuyết phục Đường Chính, hủy bỏ việc xem mắt.

*Thuyết khách: người có tài ăn nói, có tài thuyết phục người khác

'Không được, từ khi tạm biệt nhau ở quặng thạch vài hôm trước, chú ấy thậm chí còn chưa từng gọi điện thoại cho mình, chắc chắn là cố ý giữ khoảng cách với mình, nếu mình đi nhờ chú ấy làm thuyết khách, không những chú ấy sẽ không đồng ý, mà có lẽ sẽ còn thêm mắm dặm muối trước mặt ba mình, xúi ba thúc giục mình xem mắt nhanh một chút nữa, thậm chí là nhanh chóng kết hôn. '

Lúc xe đi được nửa đường, Đường Thanh Nhã đột nhiên nghĩ thông suốt một số chuyện, vậy nên dứt khoát kêu tài xế chuyển hướng, quay về công ty Đường thị.

Chiều tối hôm sau.

Đường Thanh Nhã thấy đã sắp tan làm, vậy nên lấy điện thoại ra, thấp thỏm bấm gọi cho Vương Chấn Hưng.

"Chú Vương, đồ trang sức bằng ngọc hứa tặng chú đã làm xong rồi, để ở nhà cháu, một lát chú có thời gian đến lấy không?" Đường Thanh Nhã nói trong điện thoại.

Hơn một ngày sau cô ấy đã nghĩ ra được cách giải quyết chuyện khó trước mắt.

Từ nhỏ đến lớn, cô ấy vẫn luôn là đứa con gái ngoan ngoãn nghe lời ba mình.

Nhưng nếu phải kết hôn với một người mình không có tình cảm, điều này cô ấy thật sự làm không được.

Bởi vậy, cô ấy muốn phản nghịch một lần.

"Chú đi làm cả ngày rồi nên có hơi mệt, hay là hôm khác đi, dù sao chú cũng không gấp."

Vương Chấn Hưng nhìn Lâm Khả Khanh ở bên cạnh, đang vui vẻ tính toán xem bữa tối sẽ cùng anh đi ăn gì, vì vậy đã từ chối Đường Thanh Nhã trong điện thoại.

Nếu như Đường Thanh Nhã hẹn riêng, vậy anh có thể sẽ suy nghĩ đến việc đồng ý.

Nhưng nếu đến nhà họ Đường, vậy thì thôi bỏ đi.

Có cái tên già Đường Chính ở đó, anh cũng không làm được gì.

Vương Chấn Hưng không gấp, nhưng Đường Thanh Nhã lại rất gấp: "Cũng đâu phải cần chú làm việc nặng nhọc gì, chú đến đây một chuyến đi, thật ra ngoại trừ trang sức bằng ngọc ra thì cháu vẫn còn một chuyện rất quan trọng muốn xin chú chỉ bảo."

"Là chuyện làm ăn sao? Cái này cháu có thể trực tiếp đi hỏi lão Đường, mặc dù chú vẫn luôn gọi cậu ta là thằng con bất hiếu, nhưng không thể không thừa nhận, cậu ta làm ăn thật sự rất được."

Vương Chấn Hưng vừa nói chuyện điện thoại vừa nhéo chiếc mũi cao thẳng trắng nõn của Lâm Khả Khanh, chọc cho cô làm một chiếc mặt quỷ đáng yêu.

"Ba cháu đi công tác rồi, ngày mai mới về được, nhưng chuyện này rất khẩn cấp, chỉ có thể để chú Vương đến ra tay." Đường Thanh Nhã cũng không xem như đang nói dối, nên nói chuyện vô cùng trôi chảy, cũng không hề nói lắp.

"Thằng con bất hiếu đi công tác rồi à..." Vương Chấn Hưng nhướng mày một cái, sau đó nói với vẻ mặt trịnh trọng: "Tiểu Nhã cháu đừng gấp, một lát nữa chú qua."

"Được, vậy cháu chờ chú đến." Đường Thanh Nhã thở phào một hơi, sau khi ngắt điện thoại thì lập tức đi chuẩn bị.

"Có việc bận sao?" Lâm Khả Khanh có nghe được sơ sơ, thở dài nói với Vương Chấn Hưng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận