Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 282: Âm mưu

Đơn độc ở chung với Vương Chấn Hưng, nhưng Nhan Duyệt chẳng hề sợ hãi, thậm chí còn có phần cứng đầu, muốn biết rõ lý do.

"Cô thực sự không nhớ tôi sao?" Nhìn thấy Nhan Duyệt nắm chặt bàn tay trắng như phấn, Vương Chấn Hưng cười nhạt, giọng lạnh lẽo.

"Chúng ta... chúng ta quen biết nhau?" Nhan Duyệt ngơ ngác hỏi.

"Cô thật sự không nhớ ra à?" Vương Chấn Hưng giả vờ cười nhạt.

Nhan Duyệt nghi ngờ, cố gắng nhớ lại, dường như nhớ ra điều gì đó, kinh ngạc nói: "Anh là... anh là nam sinh trước kia bị tôi từ chối?"

Thuở nhỏ, Nhan Duyệt từng có rất nhiều người theo đuổi. Lúc đó cô còn chưa hiểu chuyện, khi từ chối người khác thường rất lạnh lùng, thậm chí còn có thể làm nhục họ.

Nhan Duyệt phỏng đoán, Vương Chấn Hưng có lẽ là một trong số những người từng bị cô làm tổn thương, giờ đây đã thành công và tìm đến cô để trả thù. Bởi vì ngoài việc từ chối những người theo đuổi, Nhan Duyệt thật sự chưa từng làm điều gì có lỗi với ai.

"Cuối cùng cô cũng nhớ ra rồi, bây giờ biết rõ cảm giác bị tổn thương rồi chứ?"

Vương Chấn Hưng đã hiểu rõ những thủ đoạn của các tác giả ngôn tình, sau khi nhắc đến quá khứ của Nhan Duyệt, liền thuận thế nói tiếp.

"Anh là người lớn hơn tôi, khi theo đuổi tôi, anh hẳn đã là người trưởng thành rồi. Còn tôi lúc đó vẫn đang đi học, giữa chúng ta đương nhiên không thể nào, chỉ là tôi có thể đã nói vài lời nói nặng tổn thương anh, tôi có thể xin lỗi anh, nhưng sao anh lại làm loại... loại chuyện ghê tởm kia với tôi chứ!" Nhan Duyệt nổi nóng nói.

"Nếu xin lỗi có ích như vậy, thì tôi cũng nói tiếng xin lỗi là xong rồi, chúng ta hai bên rõ ràng." Vương Chấn Hưng nói.

"Làm sao mà giống được, tôi... tôi muốn tố cáo anh!" Nhan Duyệt ngoài mạnh trong yếu, giọng điệu run rẩy.

"Cô có chứng cứ sao?" Vương Chấn Hưng cười nhạt, biết cô sẽ không, nếu như thật sự muốn tố giác, thì đã đi ngay sau khi xảy ra chuyện, làm sao có thể đợi đến hiện tại?

"Tôi..."

"Không có đúng không, trong điện thoại di động tôi có, nếu như cô muốn, tôi có thể đăng tải lên mạng, cô trực tiếp download về là được rồi." Vương Chấn Hưng đùa bỡn.

[Ký chủ hăm doạ nhân vật chính nữ tần Nhan Duyệt, điểm số hào quang phản diện + 30!]

"Tên khốn kiếp, cặn bã này, thế mà dùng điện thoại di động quay phim lại?!" Lúc ấy Nhan Duyệt hơi mơ hồ, cũng đánh giá không chuẩn Vương Chấn Hưng có cầm điện thoại di động hay không.

"Không tin phải không? Lại đây, tôi cho cô xem một chút, mở to mắt ra mà coi." Vương Chấn Hưng giả vờ giả vịt cầm ra điện thoại di động, làm bộ muốn cho cô xem video không tồn tại.

"Anh cút đi!" Nhan Duyệt vừa thẹn vừa phẫn, quay đầu sang một bên.

"Cô giúp tôi xử lý một chuyện, tôi có thể xóa video này đi." Bây giờ Vương Chấn Hưng mới đi vào chủ đề chính.

"Dựa vào đâu mà tôi tin chứ?" Nhan Duyệt nói.

"Hiện tại không phải vấn đề có tin tưởng lẫn nhau hay không, mà là cô nhất định phải làm, hiểu không?" Vương Chấn Hưng lộ rõ khí thế của một tổng tài bá đạo, nhếch cằm của Nhan Duyệt, lạnh giọng nói.

Nhan Duyệt dùng vẻ mặt phẫn nộ trừng Vương Chấn Hưng, cùng nhau đối mặt một hồi, cuối cùng thua trận: "Anh muốn tôi làm chuyện gì?"

"Thái độ này mới nghiêm túc này." Vương Chấn Hưng an lòng cười cười, buông cằm của Nhan Duyệt.

Nhan Duyệt xoa xoa cằm tuyết trắng mang theo dấu tay nhàn nhạt, lơ đãng nhìn nụ cười của anh, không khỏi ngốc một phát, sau khi nhận ra lại cảm thấy quá xấu hổ, thế là tức giận ngoảnh đầu sang một bên.

"Cô nhớ lời tôi này, nhất định phải làm theo y chang..." Vương Chấn Hưng nghiêm mặt dặn dò.

"Biết, biết." Nhan Duyệt nghe xong gật đầu, lập tức lại hơi không yên tâm nói: "Nhưng anh nhất định phải nói lời giữ lời."

Nói xong, Nhan Duyệt chần chừ một chút, chuẩn bị xoay người rời đi.

"Vội cái gì, phong cảnh ở đây rất tốt, không xem thêm một chút sao?" Vương Chấn Hưng duỗi tay ngăn Nhan Duyệt lại, trên mặt lộ ra một nụ cười kỳ quái.

Nhan Duyệt ngớ người. ...

Buổi sáng.

Sở Thần đi phòng radio đọc xong kiểm điểm, tiếp đó đi đến tòa nhà khoa Lịch sử Đại học Thanh Linh.

Vừa đi, Sở Thần vừa thầm chửi thề ở trong lòng, nguyền rủa vị Vương giáo sư kia, hại anh mất mặt.

Trên đường, ánh mắt soi mói, những nụ cười mỉa mai, tiếng xì xào bàn tán - tất cả đều nhắm vào Sở Thần. Cảm giác khó chịu len lỏi, nhưng rồi anh nhớ ra mình không còn là chàng trai nghèo ngày nào, mà là một "siêu cấp phú nhị đại". Tiền bạc là vua, mặc kệ thiên hạ nghĩ gì!

Đến tòa nhà của khoa.

Giờ nghỉ giữa khóa, tiếng huyên náo từ hành lang kéo Sở Thần ra ngoài. Nhan Duyệt, bông hoa rực rỡ nhất Đại học Thanh Linh, đang tiến về phía dãy nhà khoa lịch sử.

Sở Thần vừa tò mò, vừa phấn khích, hòa vào dòng người, nhanh chóng bắt gặp bóng dáng cô.

"Xinh đẹp quá! Giá như Nhan Duyệt làm bạn gái mình thì..." Sở Thần ngẩn ngơ, chìm đắm trong mộng tưởng. Anh và Nhan Duyệt học cùng trường, nhưng chưa từng tiếp xúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận