Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 83: Tâm trạng Tần Dật bùng nổ (1)

Cho dù là bước ra từ tủ quần áo cũng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai và sức hấp dẫn của Vương Chấn Hưng.

Chỉ là, bởi vì chỉ mặc một chiếc quần cộc nên nhìn có vẻ không trang trọng lắm.

Tần Dật nhìn Vương Chấn Hưng tỏa sáng xuất hiện, trợn mắt há mồm, cả buổi không nói được một câu nào.

Dù sao cậu ta cũng có chân khí mười năm, năng lực cảm nhận cũng khá tốt. Cái tủ quần áo kia gần đến thế mà cậu ta lại không phát hiện được hơi thở của người ở trong đó?

Theo lý thuyết thì chuyện này không thể xảy ra!

Nghĩ một chút, Tần Dật chỉ có thể cho rằng do vừa rồi tranh cãi với Hứa Du Nhu nên cảm xúc hơi hỗn loạn, vì thế không phát hiện có người trốn ở bên trong.

Tuy nhiên, cái này không phải nhân tố mấu chốt.

"Vương Chấn Hưng, chú ăn mặc như vậy trốn trong tủ quần áo nhà cháu làm gì?" Tần Dật nhảy dựng lên hỏi.

"Đây đều trách mẹ cháu, vốn chú muốn quang minh chính đại nói chuyện với cháu, nhưng chị ấy nhất định muốn chú trốn đi." Vương Chấn Hưng giải thích.

"Bây giờ không sao rồi, Tiểu Dật thằng bé không phản đối chúng ta nữa." Hứa Du Nhu mặt mũi tươi cười.

"Chờ một chút, con nói không phản đối lúc nào thế?" Tần Dật có chút mờ mịt.

"Tiểu Dật, bây giờ con đã là người lớn rồi, nói lời phải giữ lời. Chính con đã nói chỉ cần chú Vương là người bình thường thì sẽ không phản đối chuyện của mẹ và chú nữa." Hứa Du Nhu nghiêm mặt lại nói.

"Đúng vậy, con nói là..." Tần Dật nói được nửa đột nhiên dừng lại, nhận ra điều gì đó.

"Tiểu Dật à, cháu thực sự là vị cứu tinh của chú." Vẻ mặt Vương Chấn Hưng kích động, nắm lấy tay Tần Dật nói: "Thần y, may mà có thuốc của cháu, bệnh của chú cuối cùng đã khỏi rồi!"

Đầu óc Tần Dật quay cuồng.

Loại thuốc cậu ta kê cho Vương Chấn Hưng rõ ràng có tác dụng rất chậm, trong thời gian ngắn căn bản sẽ không thấy hiệu quả.

"Bệnh của chú khỏi thật rồi sao?" Tần Dật có chút nghi ngờ.

"Chính xác trăm phần trăm." Vương Chấn Hưng đáp.

Tần Dật không tin tưởng lời nói của Vương Chấn Hưng lắm, liền quay đầu nhìn Hứa Du Nhu, hơi do dự một chút mới hỏi: "Mẹ, bệnh của chú Vương thật sự đã khỏi rồi à?"

"Trẻ con đừng hỏi những chuyện như này." Hứa Du Nhu đỏ mặt, không muốn trả lời.

Tần Dật nhìn biểu cảm của bà, lúc này mới thật sự tin tưởng.

[ Ký chủ khiến tâm lý của nhân vật chính Tần Dật bị tổn thương, đạt được 300 điểm phản công. ]

Nhận được tin tức, Vương Chấn Hưng vừa bất ngờ vừa vui mừng, sau đó tiếp tục kích động nắm tay Tần Dật lần nữa, giả mù sa mưa nói:

"Tiểu Dật, cháu yên tâm. Dù cháu không phải con ruột của chú nhưng chú vẫn sẽ đối xử với cháu như con ruột của mình. Sau này chú cũng sẽ để cho cháu thừa kế tập đoàn Chấn Hưng. Nào, gọi ba một tiếng nghe xem?"

"Đi ra, cháu tuyệt đối không muốn chú làm ba của cháu." Tần Dật cực kỳ phản đối, hất tay Vương Chấn Hưng ra.

"Tiểu Dật, con làm sao thế? Không lễ phép gì cả." Nhìn thấy Vương Chấn Hưng bị tủi thân, Hứa Du Nhu lập tức mắng Tần Dật.

Mắng xong lại nhẹ nhàng nói với Vương Chấn Hưng: "Chấn Hưng, xin lỗi, do em không dạy dỗ tốt nó."

"Không sao đâu, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, anh không để bụng đâu." Vương Chấn Hưng khoát tay hào phóng nói.

"Anh thật tốt, có thể ở bên anh là may mắn em tu mấy đời mới có được." Hứa Du Nhu tựa vào vai anh.

"Anh cũng rất biết ơn trời xanh đã cho anh gặp được em." Vương Chấn Hưng nhẹ giọng nói.

"Đủ rồi!"

Nhìn thấy bọn họ xem xung quanh giống như không có người, đầu dần dần chụm vào nhau, Tần Dật hét lên phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này.

"Trong xưởng còn có việc phải làm, con đi đây."

Tần Dật hối hận vì đã nói với Hứa Du Nhu nếu Vương Chấn Hưng không bị bệnh thì sẽ không phản đối nữa. Nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ đi, không thể thu lại được.

Nếu cậu ta nuốt lời và tiếp tục phản đối, kết quả sẽ phải làm căng với mẹ.

Chỉ có thể mắt không thấy tai không nghe.

Nói xong thì quay người chuẩn bị rời đi.

"Tiểu Dật, đã muộn rồi, đi một mình không an toàn. Ba lái xe chở con đến xưởng được không?" Vương Chấn Hưng nhiệt tình nói.

"Đúng thế, để ba đưa con đi." Hứa Du Nhu cũng hùa theo nói.

"Không cần." Tần Dật xoay người nổi giận đùng đùng.

"Aiz, thằng bé này. Chấn Hưng, anh đừng tức giận, là nó không hiểu chuyện."

"Không sao đâu, trẻ con nổi loạn thôi, anh hiểu mà."

"Anh thật tốt, Chấn... Chồng ơi, em có thể gọi anh như vậy được không?"

"Tất nhiên được rồi. Không phải em luôn kêu vậy khi chúng ta làm đấy sao?"

"Đáng ghét..."

Lúc đi tới cửa, Tần Dật vẫn nghe được tiếng nói chuyện trong nhà của hai người, tức giận đến mức không nhịn được đóng sầm cửa.

[ Ký chủ khiến tâm lý của nhân vật chính Tần Dật bị tổn thương, đạt được 200 điểm phản công. ]

Tần Dật rời khỏi tiểu khu, nhưng không ngồi ô tô mà đem theo cơn tức đi bộ về xưởng điện tử. Nhìn thấy hoa cỏ gì đó trên đường đều sẽ vặt đi, gặp phải chó mèo cũng nhịn không được muốn đạp cho một phát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận