Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 79: Phá hoại phong thủy (1)

Sau khi vị giám đốc này bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc, anh ta nhìn thấy Vương Chấn Hưng đang ngồi trên chiếc ghế văn phòng, còn Lâm Khả Khanh đang đứng cách đó không xa khóc sướt mướt.

"Thư ký Lâm, cô lại làm sai chuyện gì rồi hả?" Vừa nhìn bộ dạng này của Lâm Khả Khanh, giám đốc bộ phận tiếp thị liền biết cô lại bị mắng.

Lâm Khả Khanh không nói gì, chỉ đứng đó nức nở.

Giám đốc bộ phận tiếp thị nhìn ra được cô đang rất uất ức nên cũng không tiếp tục trêu chọc nữa, nghiêm túc báo cáo công việc với Vương Chấn Hưng.

Báo cáo xong, giám đốc bộ phận tiếp thị rời khỏi phòng làm việc và đóng cửa lại.

"Tiểu Lâm, đi làm việc đi." Vương Chấn Hưng muốn trốn tránh, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Chỉ có những người tốt mới muốn chịu trách nhiệm khi làm sai việc gì đó.

"Tôi muốn từ chức." Giọng điệu Lâm Khả Khanh rất kiên quyết.

"Cô là một nhân viên giỏi, công ty cần cô, cô không thể từ chức. Hay là cô tự mình nói thử xem, cô muốn thế nào?" Vương Chấn Hưng không muốn thả cô đi nên thăm dò hỏi.

"Tôi, tôi không biết." Lâm Khả Khanh bối rối.

"Thật ra bệnh của tôi có thể khỏi nhanh như vậy, bản thân tôi cũng rất bất ngờ, đây đều là công lao của cô. Lúc đó thầy thuốc kê đơn cho tôi đã nói, người hỗ trợ điều trị cho tôi tốt nhất nên là vợ tôi, bởi vì có thêm tâm lý tình cảm thì bệnh tình mới khỏi nhanh hơn được."

Vương Chấn Hưng chuẩn bị đổi ý định để làm cho Lâm Khả Khanh ổn định lại, vì vậy anh nói với vẻ mặt trìu mến.

Nghe thấy vậy, Lâm Khả Khanh ngừng nức nở, ánh mắt dần dần sáng lên.

"Vậy nên, cô hiểu ý của tôi chứ?" Vương Chấn Hưng lại hỏi.

"Hiểu rồi." Lâm Khả Khanh chuyển từ buồn rầu sang vui mừng.

Cô cũng không phải đứa ngốc, đã nói đến mức này rồi thì sao còn có thể không hiểu.

Thật ra, lúc đó rõ ràng cô có thể phản đối, nhưng vì động lòng nên đã ngầm đồng ý.

"Chỉ là..." Vương Chấn Hưng lại lên tiếng, nhưng nói được hai chữ lại dừng lại.

"Chỉ là gì?" Tim Lâm Khả Khanh nảy lên.

"Cô cũng biết, công ty chúng ta cấm chuyện tình cảm nơi công sở, mà tôi lại là ông chủ, càng phải lấy mình làm gương..." Vương Chấn Hưng tỏ vẻ khó xử.

"Cũng phải." Lâm Khả Khanh cũng cảm thấy đây là một vấn đề.

"Lúc nãy tôi bảo cô đi làm việc, còn tưởng rằng cô có thể hiểu được ý của tôi, ai ngờ đâu cô lại ầm ĩ đòi từ chức." Vương Chấn Hưng nói.

"Là do tôi ngốc quá nên không hiểu được, nhưng mà bây giờ tôi đã hiểu rồi." Mặt mày Lâm Khả Khanh rạng rỡ.

"Cô thật hiểu chuyện, vậy trước mặt người ngoài, chúng ta vẫn giống như trước đây nhé." Lúc này Vương Chấn Hưng mới nói đến chỗ quan trọng, anh lấy khăn giấy lau nước mắt trên khuôn mặt trắng như tuyết của cô.

"Ừm ừm, tôi nghe ngài hết!" Lâm Khả Khanh ngoan ngoãn gật đầu rồi vui vẻ nói: "Vậy là bây giờ tôi là bạn gái của ngài rồi phải không?"

"Ngốc quá, còn phải hỏi à." Vương Chấn Hưng gõ nhẹ vào trán cô một cái, nhưng dường như không có chút lực nào.

" y da..." Cái trán láng mịn của Lâm Khả Khanh bị gõ, cô nhíu nhíu mày giả vờ đau đớn, nhưng trong lòng lại ngọt ngào như ăn đường ăn mật.

[ Độ hảo cảm của nữ chính Lâm Khả Khanh với ký chủ +5 điểm, tổng điểm độ hảo cảm hiện tại là 70 (tình sâu nghĩa nặng không thay đổi) ]

Chiều tối tan tầm.

Vì Vương Chấn Hưng muốn an ủi Lâm Khả Khanh nên chuẩn bị đưa cô về nhà, tiện thể đi ăn bữa cơm, tăng thêm chút cảm giác nghi thức cho ngày đặc biệt như hôm nay.

Lâm Khả Khanh đương nhiên là hoàn toàn đồng ý.

Chỉ là trước khi rời khỏi phòng làm việc tổng giám đốc, cô đặc biệt đi vào bên trong phòng nghỉ, đỏ mặt cuộn lại ga giường rồi cầm đi.

Vương Chấn Hưng nhìn thấy cô lén lút trộm đồ, hơi bất ngờ, một lúc sau mới hiểu ra, bật cười.

Để tránh bị đồng nghiệp nhìn thấy, Lâm Khả Khanh rời đi trước, đến một nơi gần công ty để chờ.

Sau đó Vương Chấn Hưng mới rời đi, đến bãi đỗ xe lấy xe, rồi mới đến đón cô.

Sau khi đón người, Vương Chấn Hưng chu đáo chọn một nhà hàng xa, còn chưa từng đến bao giờ để dùng bữa với Lâm Khả Khanh.

Ăn tối xong, Vương Chấn Hưng đưa Lâm Khả Khanh về nhà.

"Chỗ em ở hơi xa công ty, em đổi chỗ khác đi, thuê một căn ở gần công ty, như vậy đi làm tiện hơn, vả lại cũng an toàn."

Sau khi nhìn sơ qua căn phòng thuê đơn giản sơ sài, Vương Chấn Hưng đột nhiên nói.

Môi trường sống ở đây không tốt, lại xa công ty.

Vương Chấn Hưng suy nghĩ, nếu sau này đến nhà Lâm Khả Khanh ăn cơm sẽ vô cùng bất tiện.

"Không cần đâu, ở đây cũng ổn, em ở đây là được rồi." Lâm Khả Khanh đã đóng tiền thuê nhà mấy tháng, nếu chuyển đi thì không lấy lại được tiền thuê nhà, rất tiếc tiền.

"Nếu em ở gần công ty, tôi đi tìm em cũng tiện hơn, hơn nữa cái nơi như này tôi ở không quen, cho dù chỉ là thỉnh thoảng ở một lát, cũng thấy khó chịu. Em có chắc là không đổi chỗ khác không?" Vương Chấn Hưng lại hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận