Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 248: Thử tài văn chương

Gần đến giờ cơm, Chu Ngưng Nhiên mời mọi người đến phòng ăn. Trong lúc chờ đợi dọn bữa, cô rời khỏi phòng, tìm một nơi yên tĩnh và gọi điện thoại cho Lục Tiểu Phàm.

"Bà xã, mới hơn nửa ngày không gặp đã nhớ anh rồi sao?" Giọng nói Lục Tiểu Phàm tràn đầy ý cười vang lên sau khi điện thoại được kết nối.

Trái ngược với anh, Chu Ngưng Nhiên lại u sầu, trên mặt không có lấy một nụ cười.

"Đã lâu không nghe anh làm thơ, em muốn anh viết một bài thơ tình thể cổ cho em." Cô đột nhiên nói.

"Chuyện nhỏ, để anh nghĩ một chút." Lục Tiểu Phàm lục lọi kho thơ trong đầu, tìm kiếm bài thơ tình yêu nào chưa từng đọc cho Chu Ngưng Nhiên nghe.

"Em có yêu cầu, không thể tùy tiện làm thơ, trong thơ nhất định phải có bốn ý: thiền quyên, cầm sắt, thu thủy và lá rụng." Chu Ngưng Nhiên lập tức bổ sung.

"Cái này... sao lại có mệnh đề thế?" Lục Tiểu Phàm kinh ngạc.

"Chỉ là bốn ý tưởng thơ cổ rất thường gặp thôi, tài văn chương của anh tốt như vậy, sao có thể làm khó anh được?" Chu Ngưng Nhiên nói.

"Được rồi, để anh suy nghĩ kỹ, ngày mai nói cho em." Lục Tiểu Phàm cảm thấy đây là một chuyện lớn, chuẩn bị thức đêm lục lọi kho thơ.

"Sao lại phải đợi đến ngày mai? Em chỉ cho anh mười phút, trong vòng mười phút anh phải nói cho em nghe." Chu Ngưng Nhiên muốn kiểm chứng tài năng văn chương của Lục Tiểu Phàm, đương nhiên sẽ không đồng ý để anh đợi đến ngày mai.

Là một tài nữ tốt nghiệp khoa văn học, tài văn chương của Chu Ngưng Nhiên cũng rất xuất sắc. Hiện tại đang là mùa thu, bản thân đã có chút không khí, lấy bốn ý tưởng thơ cổ thường gặp là thiền quyên, cầm sắt, thu thủy và lá rụng để làm một bài thơ, điều này không hề khó. Mười phút hoàn toàn đủ rồi. Thậm chí bản thân Chu Ngưng Nhiên cũng có thể làm được.

"Mười phút làm một bài thơ theo mệnh đề, em đang làm khó anh đấy à?" Lục Tiểu Phàm kêu khổ.

" 'Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung,

Xuân phong phất hạm, lộ hoa nùng.

Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến,

Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng. '

Ngay cả câu thơ tuyệt vời như vậy anh cũng có thể tùy tay làm ra, sao có thể bị một mệnh đề đơn giản làm khó được?" Chu Ngưng Nhiên càng thêm nghi ngờ.

Lục Tiểu Phàm cứng họng. Bài thơ Thanh Bình Điệu này là của Lý Bạch viết để tán dương vẻ đẹp của Dương Quý Phi, chỉ là bị anh mượn để tán dương Chu Ngưng Nhiên. Lúc đó, khi nghe Lục Tiểu Phàm đọc bài thơ này, Chu Ngưng Nhiên thực sự kinh ngạc như gặp thần tiên.

"Làm thơ cũng cần cảm hứng, em cho anh bốn ý tưởng mệnh đề, anh thực sự không làm được." Lục Tiểu Phàm cãi.

"Nhưng em cứ muốn nghe thì sao?" Chu Ngưng Nhiên ngang bướng.

"Mệnh đề chính là kết cấu, rất ảnh hưởng đến cảm hứng của anh, nếu như anh tự do phát huy, làm thơ có thể hạ bút thành văn." Lục Tiểu Phàm nói.

"Vậy anh ngẫu hứng sáng tác đi, em nghe."

"Khụ khụ..." Lục Tiểu Phàm hắng giọng một cái, chậm rãi đọc: "Quan quan thư cưu, tại hà chi châu..."

Mất một lúc lâu, anh mới đọc xong cả bài thơ.

"Thế nào?" Lục Tiểu Phàm mong chờ lời khen của Chu Ngưng Nhiên.

Chu Ngưng Nhiên trầm mặc một hồi, không hề trả lời. Bài thơ này Lục Tiểu Phàm đọc về mặt trình độ, tự nhiên là đỉnh cao. Nhưng có trình độ văn chương như vậy, sao lại không làm được một bài thơ chỉ có bốn ý tưởng thơ cổ thường gặp?

"Nhiên Nhiên, sao em không nói gì?" Lục Tiểu Phàm thấy Chu Ngưng Nhiên nửa ngày không lên tiếng, nghi hoặc hỏi.

"Bên em sắp ăn cơm rồi, không nói với anh nữa." Chu Ngưng Nhiên buồn bực nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.

"Sao mình cứ cảm thấy Nhiên Nhiên hơi kỳ lạ..." Lục Tiểu Phàm nhìn điện thoại bị ngắt kết nối, trong lòng bồn chồn.

Sau bữa ăn, các phù dâu của Chu Ngưng Nhiên tạm thời giải tán, Đường Thanh Nhã cũng chuẩn bị cùng Vương Chấn Hưng rời đi.

"Nhiên Nhiên, tạm biệt nhé, mai bốn giờ sáng mình sẽ qua chỗ cậu." Trước khi đi, Đường Thanh Nhã dặn dò Chu Ngưng Nhiên.

Ngày mai chính là ngày Chu Ngưng Nhiên kết hôn, phải dậy sớm trang điểm, thay đồ các kiểu, cần khá nhiều thời gian.

Đường Thanh Nhã là phù dâu, cũng muốn đến sớm.

Chu Ngưng Nhiên tâm trạng nặng nề, không chú ý nghe Đường Thanh Nhã nói.

Đường Thanh Nhã thấy sắc mặt cô không ổn, quan tâm hỏi han: "Có phải cậu cảm thấy không khỏe ở đâu không".

"Mình..." Chu Ngưng Nhiên định lắc đầu, nói bản thân không sao, nhưng sau khi nhìn thấy Vương Chấn Hưng bên cạnh Đường Thanh Nhã, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ, giả vờ khó chịu nói với Đường Thanh Nhã:

"Hình như mình tới tháng rồi, cậu có thể giúp mình ra tiệm gần đây mua ít đồ không?"

"Mình đi ngay, cậu đợi mình nhé."

Đường Thanh Nhã vội vàng gật đầu, nhờ Vương Chấn Hưng để ý Chu Ngưng Nhiên một chút, bản thân thì chạy ra siêu thị gần đó.

"Anh ta thực sự rất kỳ lạ, thuận miệng có thể làm ra những câu thơ tuyệt diệu, nhưng cho anh ta một mệnh đề đơn giản, anh ta lại chẳng làm được gì, tôi nghĩ anh nhất định phải biết rõ nguyên nhân, có thể nói cho tôi biết không?" Nhân lúc Đường Thanh Nhã vắng mặt, Chu Ngưng Nhiên hỏi Vương Chấn Hưng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận