Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 23: Chương 23: Doanh nghiệp có lương tâm

Vương Chấn Hưng nhìn chiếc đồng hồ vàng trên cổ tay: "Bây giờ cũng đã đến giờ tan làm rồi, không cần phân biệt quan hệ cấp trên cấp dưới nữa, cô không cần nghiêm túc như vậy, có thể xem tôi như bạn bè bình thường."

"Vậy sao được, trong mắt tôi ngài không chỉ là cấp trên của tôi, mà còn là thầy của tôi, là trưởng bối, sao tôi dám xem ngài như bạn bè bình thường." Lâm Khả Khanh vội vàng lắc đầu, nghiêm túc nói.

Vương Chấn Hưng thấy phản ứng của cô thì ngẩn người, chợt có chút buồn cười.

Cách biệt tuổi tác của hai người khá nhiều, hơn kém mười mấy tuổi, lại có thêm tầng quan hệ cấp trên cấp dưới.

Lâm Khả Khanh không dám xem anh như bạn bè, cũng là phản ứng bình thường.

Vương Chấn Hưng cũng không gấp.

Mặc dù anh đã ba mươi bảy tuổi, nhưng ngoại hình trông vẫn rất trẻ trung.

Nắm tay đi dạo với một cô gái trẻ, hoàn toàn không có cảm giác không phù hợp, nhìn vào vẫn giống như một đôi tình nhân bình thường.

Hiện tại Lâm Khả Khanh là thư ký của anh, về sau vẫn còn nhiều cơ hội ở chung.

Vương Chấn Hưng có rất nhiều biện pháp thay đổi thái độ của Lâm Khả Khanh.

"Đúng rồi, Vương tổng, lúc phỏng vấn tôi nghe đồng nghiệp nói, ngài thường nói một câu, có điều chưa nghe đầy đủ, vế sau của 'tiền mất có thể kiếm lại được, nhưng nếu mất đi lương tâm', là gì vậy?"

Lâm Khả Khanh bỗng nhiên nhớ ra thắc mắc lúc trước, bây giờ lại đột nhiên muốn tìm lời giải đáp.

Nghe vậy, Vương Chấn Hưng theo bản năng muốn trả lời: nếu mất đi lương tâm, đương nhiên là có thể kiếm được nhiều hơn rồi!

Nhưng vì để duy trì hình tượng ngay thẳng, chỉ có thể nghiêm mặt mà nói: "Nếu mất đi lương tâm, thì sẽ gặp báo ứng. Là một người làm ăn, nhất định phải có ý thức trách nhiệm đối với xã hội, nhất định phải có lương tâm!"

Lời này nói một cách vô cùng mạnh mẽ.

Lâm Khả Khanh nghe xong, không khỏi cảm thấy vô cùng khâm phục: "Đây chính là nguyên nhân cho dù mấy năm gần đây hiệu quả và lợi nhuận công ty dần dần giảm xuống, nhưng ngài vẫn kiên trì làm từ thiện sao?"

Mấy ngày nay giúp đỡ xử lý việc của công ty, cô cũng biết được đại khái tình hình công ty.

Tập đoàn Chấn Hưng thích làm từ thiện, cho dù những năm gần đây lợi nhuận công ty dần dần giảm thấp, nhưng số tiền đầu tư vào hoạt động từ thiện lại không hề giảm tí nào.

"Đúng vậy!" Vương Chấn Hưng kiên trì đến cùng nói.

"Vương tổng ngài thật vĩ đại!" Lâm Khả Khanh cảm thấy có chút phấn khởi, cảm thấy làm việc trong một công ty có lương tâm như vậy, thật sự là may mắn của bản thân.

[ Độ hảo cảm của Lâm Khả Khanh đối với ký chủ +3, tổng điểm độ hảo cảm hiện tại 40 (gần gũi)! ]

[ Ký chủ ảnh hưởng hướng đi của cốt truyện, nhận được 200 điểm phản công, giá trị may mắn của vai chính Tần Dật -40, giá trị may mắn của ký chủ +40! ]

Rất nhanh Vương Chấn Hưng đã nhận được hai thông báo.

Nếu như có thể lựa chọn, thật ra anh có chút muốn làm trái với lương tâm mà kiếm nhiều tiền hơn chút, như vậy sẽ có thể đổi một ngôi nhà và một chiếc xe tốt hơn.

Nhưng danh tiếng doanh nghiệp văn hóa tích cực chói lọi của công ty trước giờ, đây không phải chuyện Vương Chấn Hưng có thể tùy ý thay đổi.

Cho dù Vương Chấn Hưng là tổng giám đốc kiêm chủ tịch.

Về việc lợi ích công ty những năm gần đây bị giảm, nhưng không phải vấn đề về kinh doanh, mà là bị chèn ép.

Truy tìm nguồn gốc vấn đề này, có thể xem như là "công lao" của Tần Dật.

Bởi vì Tần Dật chọc vào một tên phú nhị đại*, Vương Chấn Hưng bảo vệ cho mẹ của Tần Dật là Hứa Du Nhu, nên mới dẫn đến việc công ty bị chèn ép.

*Phú nhị đại: thế hệ giàu có đời thứ hai

Mẹ của tên phú nhị đại đó là một người phụ nữ mạnh mẽ, còn là người giàu nhất Thanh Linh.

Trước đây Vương Chấn Hưng từng tiếp xúc với bà ta, muốn hòa giải chuyện này, nhưng mà đối phương hoàn toàn không nể mặt.

Nếu không ngoài dự liệu, thì tên phú nhị đại đó với mẹ hắn ta chắc hẳn đều là phản diện.

'Nếu như hào quang phản diện của mình cao hơn, mình có thể tìm cơ hội làm cho bọn họ nhập đội với mình không?'

Vương Chấn Hưng đột nhiên nảy ra ý tưởng.

Người phụ nữ giàu có đó tuổi còn trẻ mà chồng đã chết, nhiều năm qua mà vẫn lẻ loi một mình, tuổi tác xấp xỉ Hứa Du Nhu, hơn nữa cũng rất đẹp.

Tám giờ tối.

Lâm Khả Khanh và Phùng Thiến Thiến hẹn nhau dùng cơm tối.

Vì để thuận tiện đi làm, đồng thời cũng vì để tiện gặp Vương Chấn Hưng hơn, nên Phùng Thiến Thiến đã tự mình tìm phòng ở khác, dọn ra ngoài ở.

Hai người đã mấy ngày rồi không gặp.

Lúc ăn cơm, hai người trao đổi một chút tình hình công việc của mình, biết được cả hai đều rất thuận lợi trong công việc, vì vậy cùng nhau chúc mừng đối phương.

"Này, Thiến Thiến, đầu gối của cậu sao vậy?" Lúc đang dùng bữa, Lâm Khả Khanh nhìn thấy đầu gối của bạn thân sưng đỏ nên quan tâm hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận