Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 117: Không nghe không nghe, Tần Dật niệm kinh

Vừa bước vào, Vương Chấn Hưng đã nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn thịnh soạn, trông có vẻ chưa có ai động đũa.

Bước vào trong phòng, Vương Chấn Hưng liền giải thích: "Xảy ra chút việc ngoài ý muốn, bận đến giờ mới đến đây được, mọi người đều chưa ăn sao?"

"Chưa ăn, đợi anh cùng ăn."

Hứa Du Nhu mỉm cười dịu dàng, sau đó hâm nóng lại những món ăn đã nguội.

Sau khi hâm nóng thức ăn, Hứa Du Nhu sắp xếp lại rồi nói có thể ăn cơm rồi.

Tần Dật đã đói lắm rồi, nhưng vì có chuyện muốn nhờ Vương Chấn Hưng nên mới nhẫn nhịn chờ đợi.

Bây giờ cuối cùng cũng có thể ăn, cậu ta không thể chờ đợi mà quét sạch thức ăn trên bàn.

Nhưng vừa cầm đũa lên đã thấy Hứa Du Nhu lén lút nháy mắt.

Tần Dật hiểu ý, nở nụ cười lễ phép nói với Vương Chấn Hưng: "Chú Vương, mời chú ăn trước."

Vương Chấn Hưng cũng không động đũa ngay, dù sao cũng đã ăn tối từ sớm, cũng không đói lắm, anh chỉ nhìn Tần Dật với vẻ mặt thích thú.

Hứa Du Nhu nhắc nhở: "Tiểu Dật, không phải con có chuyện muốn nói với chú Vương sao, bây giờ có thể nói rồi."

Tần Dật ấp ủ cảm xúc, làm ra dáng vẻ của trẻ ngoan, nhìn Vương Chấn Hưng, nói: "Chú Vương, trước đây là cháu không đúng, cháu không nên ăn to nói lớn với chú, bây giờ cháu biết lỗi rồi, chân thành xin lỗi chú, mong chú có thể tha thứ cho cháu."

[Nhân vật chính Tần Dật cúi đầu nhận sai với ký chủ, độ may mắn của ký chủ +20, độ may mắn của nhân vật chính Tần Dật -20!]

[Chuyện này mà cũng có phần thưởng?]

Sau khi nhận được tin nhắn, Vương Chấn Hưng hơi kinh ngạc. Nhưng nghĩ lại, nếu Tần Dật thân là nam chính, lại xin lỗi một nhân vật phản diện như mình, đây là một việc hạ thấp lòng tự trọng của nam chính.

Tần Dật mất đi một phần vận may cũng là chuyện khá hợp lí.

Vương Chấn Hưng nhìn ra được tiểu tử thối này có việc muốn nhờ mình, phải trừng trị cậu ta mới được: "Tần Dật, trước đây chú đối xử với cháu như con ruột, nhưng cháu thật sự làm chú quá đau lòng, muốn chú tha thứ cho cháu, chỉ nói miệng thôi là chưa đủ."

Tần Dật hỏi: "Vậy chú muốn thế nào mới chịu tha thứ cho cháu?"

Vương Chấn Hưng cố ý không nói gì, khiến Tần Dật bắt đầu lo lắng.

"Tiểu Dật..."

Hứa Du Nhu nhìn Tần Dật, sau đó chỉ tay xuống sàn nhà, cho cậu ta một gợi ý không thể tốt hơn.

Tần Dật hiểu ý, nhưng lại cảm thấy mười phần khó xử: "Mẹ, đầu gối nam nhi có hoàng kim, quỳ trước trời, trước đất, trước cha mẹ, sao có thể quỳ trước mặt người khác?!"

(

)Đầu gối nam nhi có hoàng kim: Thành ngữ, ý chỉ đàn ông con trai không được tùy tiện quỳ gối.

Sau khi nghe Tần Dật nói vậy, Hứa Du Nhu thở dài, trong lòng thất vọng về con trai, nhưng cũng không muốn cưỡng cầu.

"Tiểu Dật, xem ra con không thật lòng muốn coi chú Vương như cha ruột của mình. Thôi vậy."

Nói xong, chị quay sang Vương Chấn Hưng, dịu dàng nói:

"Ăn cơm thôi anh."

Thấy thế, Tần Dật vội vàng thay đổi thái độ.

Lý do cậu ta giả vờ nói với mẹ, muốn xin lỗi Vương Chấn Hưng, chẳng phải là muốn nhận được thân phận con trai của tập đoàn Chấn Hưng sao?

Trong tình huống hiện tại, muốn không gọi cha mà có được thân phận cao quý xem ra là không thể.

Nếu bỏ lỡ cơ hội này, lần sau muốn nhắc lại việc này e rằng sẽ rất khó khăn.

'Đại trượng phu co được dãn được, quỳ thì quỳ, có mất mát gì đâu. '

Nghĩ thông suốt, Tần Dật đứng dậy khỏi chỗ ngồi, sau đó quỳ một gối xuống đất.

[ Nhân vật chính Tần Dật đã quỳ một gối trước ký chủ. Chúc mừng ký chủ nhận được 200 điểm phản công, giá trị may mắn của nhân vật chính Tần Dật -20, giá trị may mắn của ký chủ +20! ]

Nhận được phần thưởng, Vương Chấn Hưng có chút vui vẻ, nhưng cảm thấy vẫn có thể tiếp tục "cày" điểm. Thấy Tần Dật chỉ quỳ một gối, anh lạnh nhạt nói: "Làm gì thế, cầu hôn à?"

Tần Dật đầu đầy hắc tuyến, nhưng cũng hiểu rõ ý tứ của Vương Chấn Hưng. Sau một hồi đấu tranh nội tâm, cậu ta quỳ cả hai gối xuống đất.

[ Nhân vật chính Tần Dật đã quỳ hai gối trước ký chủ. Chúc mừng ký chủ nhận được 200 điểm phản công, giá trị may mắn của nhân vật chính Tần Dật -20, giá trị may mắn của ký chủ +20! ]

"Cháu xin lỗi, trước đây không nên lớn tiếng với chú." Tần Dật cúi đầu, nhỏ giọng nói.

"Em nghe rõ nó nói gì không?" Vương Chấn Hưng phớt lờ Tần Dật, quay sang hỏi Hứa Du Nhu.

Hứa Du Nhu trách móc Tần Dật: "Nói to lên, con là đàn ông con trai, đừng có như con gái."

"Cháu xin lỗi, trước đây không nên lớn tiếng với chú!" Tần Dật lặp lại một lần nữa, lần này âm thanh lớn hơn nhiều.

"Lớn tiếng như vậy làm gì, muốn cãi nhau sao?" Hứa Du Nhu trách cứ.

Bị Hứa Du Nhu trách cứ như vậy, Tần Dật cảm thấy hơi tủi thân, nhưng vì cần sự giúp đỡ nên chỉ có thể nhẫn nhịn.

Hít một hơi thật sâu, Tần Dật dùng giọng nói vang dội nhưng không mất đi sự thành khẩn: "Chú Vương, cháu thật lòng xin lỗi chú, mong chú tha thứ cho cháu. Như vậy đã đủ thành ý chưa ạ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận