Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 112: Thật tàn ác (2)

Vì khoảng cách ở xa, Đường Chính đương nhiên không thể ngửi thấy mùi sốt cà chua nhẹ nhàng.

"Thật tàn ác... Tàn ác quá! Lão Vương, cậu đã từng là người cầm bình sữa đút cho Tiểu Nhã uống, vậy mà cậu cũng làm việc này được, tôi phải đánh chết cậu!"

Đường Chính thở dốc lao ra từ phòng ngủ về phòng khách, tức giận lao đến chỗ Vương Chấn Hưng.

Đường Chính hừng hực như một con hổ dữ lao từ trên núi xuống.

Vương Chấn Hưng vẫn bình tĩnh, đợi khi Đường Chính lao tới, anh bỗng xoay người lại nắm chặt cổ tay ông ấy, sau đó nhẹ nhàng vặn một cái.

"Ui da, dừng lại..." Toàn thân Đường Chính đang ở trên sàn nhà, miệng liên tục kêu đau, sự bực tức khi nãy cũng biến mất trong nháy mắt.

"Có chuyện gì thì nói, cần gì phải động tay chứ?" Vương Chấn Hưng bất lực nói.

Hiện tại, sức mạnh kinh người của anh có thể ngang hàng với nam chính Tần Dật, Đường Chính không thể nào là đối thủ của anh. Ngay cả là trước đây, Đường Chính cũng chưa từng đánh thắng nổi anh.

Lúc nãy Đường Chính đang trong cơn giận dữ, đương nhiên không nghĩ nhiều như vậy, giờ này bị đè xuống sàn, ông ấy mới nhận ra mình là đang tự làm khó bản thân.

"Được rồi, có gì thì từ từ nói, cậu thả tôi ra đi." Bị đánh bại trước mặt con gái, Đường Chính cảm thấy rất xấu hổ, nếu cứ bị đè ép trên sàn nhà thế này mãi, ông ấy không biết phải giấu mặt đi đâu.

Thả cổ tay Đường Chính ra, Vương Chấn Hưng đứng dậy và trở lại chỗ ngồi.

Đường Chính xoa xoa cổ tay, lặng lẽ nhìn con gái của mình, trong lòng cảm thấy hơi tổn thương.

Ba ruột của nó vừa bị bắt nạt như vậy, con gái cũng không biết đường tới can ngăn.

Mà đứng ở quan điểm của Đường Thanh Nhã, thực sự giúp ai cũng không đúng, một người là ba mình, một người là người yêu, cho nên chỉ có thể chọn không giúp ai cả.

"Tôi không đồng ý cho hai người ở bên nhau!"

Đường Chính đứng dậy, ngồi vào ghế, ông ấy thấy mình ổn rồi lại lên tiếng phản đối.

Vương Chấn Hưng là ai? Là anh em tốt của ông ấy!

Đường Chính vẫn còn nhớ rõ, hồi bé ông ấy với Vương Chấn Hưng còn thi xem ai tiểu được xa hơn.

Mà giờ đây, hắn lại hẹn hò với con gái của mình.

Tâm trạng của Đường Chính đương nhiên như muốn nổ tung.

"Ba, không phải lúc trước ba đã nói rằng phù sa không chảy ruộng ngoài sao? Bây giờ con và anh Chấn Hưng ở bên nhau, không phải là đang làm theo ý của ba sao, sao ba lại nuốt lời." Đường Thanh Nhã không hài lòng nói.

"Lúc đó ba giỡn mà!" Đường Chính muốn tát mình mấy cái, hối hận khi đó đã không suy nghĩ mà nói như vậy.

"Nhưng con đã tin là thật!" Đường Thanh Nhã nói.

Đường Chính khóc không ra nước mắt, muốn cố gắng cứu vãn tình hình một chút, vậy nên đã nói: "Nhà họ Vương đã qua nhiều đời, hiện tại chỉ còn mỗi cậu ta, chúng ta thì muốn cậu ta phải ở rể, như vậy không phù hợp."

"Nhà chúng ta đâu phải là có ngai vàng cần thừa kế, tại sao con không được gả ra ngoài, nếu... nếu như sinh con thì vẫn còn huyết mạch của nhà họ Đường mà, điều đó đâu bị ảnh hưởng." Đường Thanh Nhã phản đối.

"Tiểu Nhã, ba nuôi con lớn đến như này cũng không dễ, con thật sự muốn để ba sống cô đơn hết quãng đời còn lại sao?" Đường Chính giả vờ đáng thương, muốn nặn ra mấy giọt nước mắt để được đồng cảm, nhưng tiếc là một giọt cũng không có.

"Ba, từ nhỏ đến lớn bất cứ việc gì con cũng nghe lời ba, học ở đâu, lên đại học theo ngành gì, cũng là do ba sắp xếp. Có bao giờ ba hỏi con là con thích gì không, dù con có không thích đi nữa con vẫn nghe theo ba, vì ba là ba của con."

"Nhưng chỉ riêng việc kết hôn, con không muốn nghe theo sự sắp đặt của ba, con không thể chịu được việc cả đời phải sống chung với một người mà con không có tình cảm."

Ban đầu Đường Thanh Nhã vốn chỉ muốn bình tĩnh nói rõ ràng, nhưng càng nói, cô ấy càng trở nên kích động hơn, cuối cùng nước mắt rơi không ngừng được.

Đường Chính ngạc nhiên, ông ấy chưa bao giờ nghe con gái nói những điều này.

Ông ấy vẫn luôn nghĩ rằng, sắp xếp hết mọi thứ chỉ là vì muốn tốt cho con gái, ông ấy quả thực chưa bao giờ nghĩ tới con gái mình thích điều gì hay muốn đi con đường như thế nào.

Đường Chính bị xúc động. không còn phản đối việc Vương Chấn Hưng trở thành con rể nữa, nhưng ông ấy vẫn muốn giãy giụa một chút, xem còn có cơ hội thay đổi nào không.

"Nếu như ba vẫn không đồng ý thì sao?" Đường Chính nghiêm mặt hỏi.

"Vậy thì con sẽ chết cho ba xem." Đường Thanh Nhã đã quyết định từ lâu, khi thấy Đường Chính kiên quyết phản đối như vậy, cô ấy nói không chút do dự.

"Con, làm ba tức chết..." Đường Chính tức giận, sau đó bỗng ngã xuống bất tỉnh.

"Ba, ba ơi?!" Đường Thanh Nhã hoảng loạn kêu lên nhưng ba cô ấy không đáp lại. Cô ấy quay sang nhìn về phía Vương Chấn Hưng để xin giúp đỡ.

Vương Chấn Hưng đứng dậy, đi đến bên Đường Chính, kiểm tra nhịp tim của ông ấy, sau đó nói với Đường Thanh Nhã: "Ba của cháu bị tăng huyết áp, cần phải điều trị ngay, lấy con dao gọt trái cây đó lại đây."

Đường Thanh Nhã vâng lời, chạy thật nhanh đến lấy con dao đang để trên bàn, đưa cho Vương Chấn Hưng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận