Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 123: Dây đeo bình an (2)

Nhưng tất cả không phải mấu chốt.

Mấu chốt là, Khương Vĩnh Nguyên, Đường Chính và Vương Chấn Hưng đều là người trong cùng một vòng tròn bạn bè, thỉnh thoảng còn tụ tập uống trà.

Vương Chấn Hưng ban đầu cho rằng sau khi trao đổi gói quà tài nghệ, giao tiếp với cô gái mà Tần Dật coi trọng, đã nắm chắc trong tay.

Dù sao một người đàn ông có tiền, giỏi ăn nói, lại đa tài đa nghệ, thật sự không có phụ nữ nào có thể cưỡng lại.

Nhưng sau khi biết đây là con gái của Khương Vĩnh Nguyên, Vương Chấn Hưng liền có chút lo lắng.

Khi lão Đường và lão Khương uống trà cùng nhau, vạn nhất buột miệng nói ra chuyện của Đường Thanh Nhã và Vương Chấn Hưng, vậy độ khó để Tần Dật tiếp cận Khương Y, tuyệt đối có thể so với lên trời.

Mang theo một chút u sầu, Vương Chấn Hưng đi tới phòng khách.

"Tin tức của Khương Y đã tra ra, cô ấy là con gái của một cổ đông công ty ba."

Vương Chấn Hưng cảm thấy loại tin tức này không dễ che giấu, liền nói cho Tần Dật, đồng thời cũng là thăm dò, muốn moi ra kế hoạch cụ thể của Tần Dật.

"Ba của Khương Y hóa ra là cổ đông của công ty ba, vậy ông ta có bao nhiêu tiền?"

Tần Dật sớm đoán ra Khương Y xuất thân từ gia đình giàu có, nhưng giàu có cũng có phân biệt, cậu ta nóng lòng muốn biết, tương lai cha vợ rốt cuộc giàu có đến mức nào.

"Cổ phần của Chấn Hưng phần lớn ở trong tay ba, ông ta chỉ chiếm khoảng mười phần trăm, nhưng cổ phần tại công ty ba, chỉ là một phần nhỏ trong số các khoản đầu tư của ông ta, ba phỏng chừng ông ta có khoảng... mười tỷ."

Vương Chấn Hưng nói khá dè dặt, mười tỷ chỉ là thân gia trước đây của Khương Vĩnh Nguyên, gần đây do giá cổ phiếu của Chấn Hưng tăng vọt, Khương Vĩnh Nguyên cũng kiếm bộn tiền, thân gia lại tăng không ít, tuyệt đối đã vượt mười tỷ.

"Mười tỷ..." Tần Dật vừa mừng vừa sợ.

Vương Chấn Hưng nhìn bộ dáng mừng rỡ của cậu ta, ngấm ngầm cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ: người ta có tiền, có quan hệ, cần gì đến lông gà vỏ tỏi như ngươi?

"Ba không giàu có bằng nhà người ta, đi cầu hôn cho con chẳng khác nào trèo cao, ba không muốn mất mặt, cho nên việc này con nên từ bỏ." Vương Chấn Hưng nói.

"Ba, đã nói trước rồi sao lại đổi ý ạ!" Tần Dật vội vàng.

"Trước ba có biết chuyện trèo cao này đâu. Con có thể tự suy nghĩ một chút không? Khương Y đang học đại học danh tiếng, còn con một công việc tử tế cũng không có, cả ngày ăn không ngồi rồi, chẳng khác nào kẻ du thủ du thực."

Vương Chấn Hưng mượn cơ hội răn dạy, duỗi tay gõ mạnh vào đầu Tần Dật, bộ dạng giận vì người khác không chịu tiến bộ.

Tần Dật bị gõ đầu đau nhức, chỉ dám tức giận trong lòng, trên mặt không dám biểu lộ mảy may, dù trong lòng vô cùng ủy khuất.

"Ba, nói không chừng con có duyên phận với Khương Y thì sao? Ba cứ giúp con đi đề hôn đi, việc này mà thành, ba cũng được thơm lây, có thông gia giàu có, ba nói có đúng không?" Tần Dật nhẫn nhục chịu đựng, cười gượng gạo thuyết phục Vương Chấn Hưng.

Trên miệng nói vậy, Tần Dật trong lòng lại hung hăng nghĩ: một khi ấn định xong việc tốt với Khương Y, lập tức đoạn tuyệt quan hệ cha con với Vương Chấn Hưng!

Muốn thơm lây? Không có cửa đâu!

"Giữa ban ngày ban mặt, đừng có nằm mơ." Vương Chấn Hưng bất vi sở động, còn đả kích Tần Dật.

"Vậy nếu không, ba sắp xếp cho con gặp mặt Khương Y một lần, như vậy chắc là được chứ?" Tần Dật chỉ có thể nhượng bộ một bước.

"Không thể. Bất quá ba thay con đi gặp một lần, ngược lại là không có vấn đề." Vương Chấn Hưng nói.

Tần Dật thấy Vương Chấn Hưng dầu muối không vào, tức khắc hơi khó xử.

Thừng nhân duyên cần Khương Y tự nguyện đeo vào, nếu người khác cưỡng ép trói vào cho cô ấy, là không có hiệu quả.

Nếu như không gặp được Khương Y, lấy đâu ra hảo cảm cơ bản, làm sao để cho cô ấy tự nguyện thắt?

Sau một hồi suy nghĩ, Tần Dật chầm chậm lấy ra trong túi hai sợi dây được bện tay bằng tơ hồng, đưa một cái cho Vương Chấn Hưng, thành khẩn nói:

"Ba, đây là dây đeo tay bình an con cầu ở miếu Vũ Vương bên bờ sông Thanh Linh, phiền ba sau khi đến nhà cô ấy, thay con đưa dây đeo tay bình an này cho cô ấy."

Nhìn dây đeo tay Tần Dật lấy ra từ trong túi, Vương Chấn Hưng hết sức khinh thường, thầm nghĩ: cái đồ chơi rách này, ngươi muốn ta thay ngươi đưa cho người ta, ta cũng mất mặt.

Ánh mắt Vương Chấn Hưng dừng lại trên dây đeo tay kia mấy giây, tức khắc ngấm ngầm giật mình, phát giác ra dây đeo tay này dường như không đơn giản.

"Dây đeo tay bình an cầu ở miếu Vũ Vương? Để cho ba xem một cái." Vương Chấn Hưng nói, trực tiếp cầm lấy dây đeo tay từ tay Tần Dật, soi xét dưới ánh sáng.

Trên dây đeo tay có một chút đường vân mờ ảo khó thấy.

Vương Chấn Hưng có thuật bói toán cấp Tông Sư, nhãn lực kinh người, tự nhiên lập tức nhìn ra môn đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận