Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 444: Bữa tiệc hỗn loạn

"Ta nhìn anh ta hình như không còn nhỏ." Bạch Di Ninh nói.

"Muội gọi anh ta là tiểu Vương chỉ là cách gọi thuận miệng thôi." Mộ Linh Nhi cười cười.

"Vậy... tên đầy đủ của anh ta là gì?" Bạch Di Ninh cảm thấy không thể vòng vo thêm nữa, bèn hỏi thẳng.

"Vương Chấn Hưng." Mộ Linh Nhi trả lời.

Thực sự là anh...

Bạch Di Ninh sững sờ. Sự khác biệt quá lớn giữa Vương Chấn Hưng hiện tại và người năm đó khiến cô không dám tin vào mắt mình, không ngờ đây lại chính là người bạn trai hiền lành nhút nhát của cô năm nào.

Nguyên tưởng rằng sau ngần ấy năm, anh đã trở thành một người đàn ông trung niên béo phì, không ngờ lại càng thêm quyến rũ. Bạch Di Ninh nhìn anh thêm vài lần, trái tim thậm chí khẽ run lên.

'Sao anh ấy giống như vậy, chẳng lẽ không nhận ra mình... '

Bạch Di Ninh chạm mắt Vương Chấn Hưng vài lần, nhận ra thần sắc anh không có gì khác thường, trong lòng dâng lên chút ghen tuông.

So với mười tám tuổi, Bạch Di Ninh đã trưởng thành, vóc dáng cũng trở nên quyến rũ hơn, nhưng những đường nét trên gương mặt cô không thay đổi quá nhiều.

Có lẽ anh thật sự không nhận ra cô. Bạch Di Ninh cảm thấy mất mát, có chút giận dữ. Bản thân cô mới "chết" chín năm, chẳng lẽ anh đã quên cô hoàn toàn rồi sao? Bạch Di Ninh oán trách trong lòng, nhưng rồi lại nghĩ, bản thân mới là người phụ tình. Làm sao có thể trách anh được.

Lúc này Tiết Diệu Toàn lặng lẽ đi vào, ngồi xuống trong đại sảnh, ánh mắt đẹp liếc nhìn Vương Chấn Hưng một cách cố ý vô tình. Vân Thiển Thiển nín thở, không dám nhìn Vương Chấn Hưng, sợ bị các sư tỷ nhìn ra manh mối. Lãnh Thanh Hàn là hậu bối, có chút câu nệ trong loại trường hợp này, thêm vào tính cách lạnh lùng ít nói, tất nhiên là cô không nói gì cả. Mọi người trong phòng đều có tâm tư riêng, nhất thời rơi vào sự im lặng kỳ lạ. Ngay cả Mộ Linh Nhi hoạt bát, hay nói nhất cũng im lặng.

'Sao mọi người đều kỳ lạ vậy, chẳng lẽ phát hiện ra chuyện của mình và anh ấy rồi? Chắc không đâu... ' Mộ Linh Nhi giật mình liếc nhìn Vương Chấn Hưng, trong lòng hơi bất an.

Bầu không khí kỳ lạ này kéo dài rất lâu. Cho đến khi bị phá vỡ bởi giọng nói hào sảng của Diệp Quân Lâm: "Có thể ăn cơm rồi!"

"Anh... sao anh lại đến?" Diệp Quân Lâm bận rộn tối mắt tối mũi trong bếp, căn bản không biết Vương Chấn Hưng sẽ đến.

"Không chào đón sao?" Vương Chấn Hưng mỉm cười.

"Sao lại không chào đón chứ, chú Vương, mời chú ngồi." Diệp Quân Lâm khó chịu trong lòng, nhưng nhìn thấy các vị sư phụ có mặt, đành phải nặn ra nụ cười chào đón. Dù sao Vương Chấn Hưng là ân nhân của Vân Thiển Thiển, là người yêu dưới danh nghĩa của Mộ Linh Nhi, còn có mối quan hệ mập mờ với Tiết Diệu Toàn. Diệp Quân Lâm cũng không ngu ngốc ngăn cản Vương Chấn Hưng ở đây, chuốc lấy trách cứ của các vị sư phụ.

Mọi người đi vào phòng ăn, chuẩn bị ngồi xuống. Vương Chấn Hưng tùy ý chọn một ghế cuối.

"Tứ sư phụ, mời ngài ngồi ghế trên." Diệp Quân Lâm lên tiếng.

Nơi đây Bạch Di Ninh có địa vị cao nhất, theo lý thuyết phải ngồi chủ vị.

"Để Ngũ sư phụ của con ngồi chủ vị đi." Bạch Di Ninh từ chối, ánh mắt vô thức liếc nhìn Vương Chấn Hưng ngồi ghế cuối.

Ghế cuối cách chủ vị xa nhất. Cô muốn ngồi gần Vương Chấn Hưng hơn một chút, để anh nhìn rõ, xem anh có thực sự hoàn toàn quên cô hay không.

"Ngũ sư phụ, vậy mời người?" Diệp Quân Lâm nhìn về phía Tiết Diệu Toàn.

Nghe vậy, Tiết Diệu Toàn nhẹ nhàng lắc đầu. Phu quân có mặt, làm thê tử sao có thể ngồi chủ vị? Chỉ là những lời này không tiện nói ra.

"Linh nhi, muội ngồi đi." Tiết Diệu Toàn nói với Mộ Linh Nhi.

"Muội? Thôi, Thiển Thiển, muội ngồi đi." Mộ Linh Nhi từ chối, nhìn Vân Thiển Thiển.

"Không, vẫn là sư tỷ ngồi đi." Vân Thiển Thiển cũng có tâm tư giống Tiết Diệu Toàn, muốn Vương Chấn Hưng ngồi chủ vị, chỉ là khó nói ra.

"Sao mọi người đều không muốn ngồi ghế đó..." Mộ Linh Nhi không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ đơn giản là không muốn ngồi ghế đó mà thôi, bởi vì bàn ăn là bàn dài, ngồi chủ vị không tiện gắp thức ăn, sau khi thấy mọi người đều từ chối, liền nói với Vương Chấn Hưng: "Cậu ngồi ghế đó đi."

"Tôi? Không tiện đâu." Vương Chấn Hưng khách sáo.

"Nhà là của Thanh Hàn, Thanh Hàn nói đi." Mộ Linh Nhi chỉ muốn nhanh chóng ăn cơm.

"Coi như khách theo chủ, anh ngồi chủ vị đi." Lãnh Thanh Hàn nói.

"Vậy... được rồi." Vương Chấn Hưng cố gật đầu, ngồi xuống chủ vị.

Sau đó, Mộ Linh Nhi, Vân Thiển Thiển và những người khác lần lượt ngồi xuống theo thứ tự. Diệp Quân Lâm bê tất cả các món ăn lên. Vân Thiển Thiển, Tiết Diệu Toàn, Lãnh Thanh Hàn và Bạch Di Ninh đều chưa động đũa. Mộ Linh Nhi không suy nghĩ gì nhiều, cầm đũa lên chuẩn bị bắt đầu ăn, nhưng bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí kỳ lạ, cũng đặt đũa xuống.

"Sao mọi người... không ăn? Đều không hợp khẩu vị sao?" Diệp Quân Lâm ngồi ghế cuối, nhìn phản ứng của mọi người có chút nghi hoặc. Những món ăn này đều rất thơm ngon, hắn đã tốn rất nhiều tâm tư.

Nhưng sau khi hắn nói, không ai đáp lại, im lặng trong giây lát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận