Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 86: Trách móc lẫn nhau (2)

"Chết tiệt, tắt máy thật rồi..." Xưởng trưởng phàn nàn, quay đầu sang nhìn Tần Dật, muốn oán trách cái miệng quạ đen của cậu ta, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại không mở miệng.

"Xe này không phải là hỏng rồi chứ?" Tần Dật hỏi.

"Chắc là không phải đâu, khởi động lại một chút là được." Xưởng trưởng khởi động lại xe, nhưng phát hiện có làm thế nào cũng không khởi động được, xuống xe mở nắp capo ra xem, phát hiện động cơ đang bốc khói, còn tỏa ra một mùi cay mũi.

Có vẻ như động cơ thật sự có vấn đề.

Xưởng trưởng cạn lời nhìn Tần Dật, sau đó gọi điện cho người đến kéo xe đi.

"Chúng ta bắt taxi đến nhà họ Đường đi."

Sáng hôm nay xưởng trưởng đã gọi điện cho Đường Chính, nói sẽ đến ngay, sợ người ta chờ lâu sốt ruột, sau khi gọi người đến kéo xe xong, bắt được một chiếc xe taxi ở bên đường để đi đến nhà họ Đường.

Nhưng trên đường đến nhà họ Đường, lại bị kẹt xe nghiêm trọng, rõ ràng đoạn đường chỉ mất khoảng hai mươi phút, lại mất gần một tiếng mới đến nơi.

Sau khi xuống taxi, xưởng trưởng và Tần Dật nhìn nhau với vẻ nghi ngờ.

Xưởng trưởng đang nghĩ, chiếc xe đó của mình chạy hai năm rồi không có vấn đề gì, mà cố tình lúc Tần Dật ngồi lên là xảy ra chuyện, chẳng lẽ Tần Dật là một tên sao chổi...

Còn Tần Dật lại đang nghĩ, bản thân vừa mới thay đổi phong thủy mộ phần của ba, mọi chuyện lẽ ra phải suôn sẻ mới đúng, nhưng sáng sớm bắt đầu từ lúc thức dậy ở ký túc xá công nhân, đã gặp phải đủ thứ vấn đề, vậy nên đã nghi ngờ là vận xui xúi quẩy của xưởng trưởng ảnh hưởng đến mình.

Chỉ là, không đợi hai người lên tiếng nói gì, đã có một người đi từ trong đại trạch nhà họ Đường ra tiếp đón.

Chính là Đường Thanh Nhã khí chất cao quý.

Tầm mắt của Tần Dật lập tức bị thu hút, nhìn đến ngây người, chỉ trong vòng một hai giây đã nghĩ xong tên cho con cái sau này của hai người.

Đường Thanh Nhã thay mặt ba ra đón khách, trên mặt mang theo nụ cười lễ phép đúng mực.

Chỉ là sau khi phát hiện ra ánh nhìn si ngốc của Tần Dật, liền khó chịu trong lòng.

Nhưng mà cô ấy là một cô gái có giáo dưỡng, cho dù trong lòng không vui cũng không đến mức mở miệng nói ra lời trách mắng gì.

"Bác Lâm, mời vào trong." Đường Thanh Nhã không nhìn Tần Dật, chỉ nói với một người khác ở bên cạnh.

"Anh Đường thật là may mắn, sinh được một đứa con gái xinh đẹp như vậy." Xưởng trưởng Lâm cười khen, đi đến bên Tần Dật, kéo kéo cánh tay cậu ta, thì thầm nói:

"Đi thôi, đừng nhìn nữa."

Xưởng trưởng Lâm là người nhiều kinh nghiệm, thấy Tần Dật nhìn người ta như vậy, sao có thể không đoán ra được ý đồ của cậu ta.

Đường Thanh Nhã đang theo học tại một trường đại học danh tiếng ở nước ngoài, là người thừa kế tương lai của Đồ Ngọc Đường Thị, phải kế thừa gia sản hàng chục tỷ của nhà họ Đường, là một thiên kim tiểu thư danh xứng với thực.

Tần Dật quả thực là suy nghĩ hơi viển vông.

Ít nhất, hiện tại là suy nghĩ viển vông.

Tần Dật hiện tại không tiền tài không danh tiếng, chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt.

Tất nhiên, mặc dù trong lòng xưởng trưởng Lâm nghĩ như vậy, nhưng trên miệng đương nhiên không thể nào nói ra, sợ Tần Dật không vui.

Dù sao y thuật của Tần Dật thực sự cao siêu, lỡ đâu thằng nhóc này chữa khỏi bệnh được cho Đường Chính, sau này tạo dựng tên tuổi thì sao?

Đường Thanh Nhã dẫn khách vào đại sảnh.

Một nữ giúp việc mang trà ngon đến tiếp đãi.

"Lão Lâm, thầy thuốc mà cậu nói không phải chính là cậu thanh niên này chứ?"

Sau khi Đường Chính thấy người mà xưởng trưởng Lâm dẫn đến, biểu cảm đầy kinh ngạc.

"Anh Đường anh đừng coi thường cậu ấy, cách đây không lâu lúc tôi đi tuần tra xưởng lại bỗng nhiên phát bệnh, chính là cậu ấy đã cứu giúp tôi." Xưởng trưởng Lâm mỉm cười giải thích.

Vẻ mặt Đường Chính dịu lại đôi chút, nhìn sang Tần Dật trẻ tuổi non nớt: "Cậu bạn nhỏ, thứ lỗi cho sự đường đột của tôi, có thể hỏi một chút là cậu theo học vị danh y đương thời nào không?"

Trung y cao thâm, không có mười năm hai mươi năm thì rất khó có được thành tựu, nếu muốn tuổi đời còn trẻ mà đã có thành tựu, trừ khi là thiên phú dị bẩm, hoặc là bái được danh sư.

Đường Chính nghe xưởng trưởng Lâm nói Tần Dật không đơn giản, đương nhiên tò mò về người thầy mà Tần Dật theo học.

"Tên của sư phụ tôi, có nói ra chắc ông cũng chưa từng nghe." Tần Dật không muốn nhắc đến tên húy của sư phụ tiên nữ với người khác, hơn nữa, sư phụ tiên nữ cũng không phải là người trần tục, nói ra mấy người ở đây cũng không biết, vậy thà không nói còn hơn.

Đường Chính nghe vậy, biểu cảm hơi tối lại.

Không có danh tiếng, vậy thì không phải danh y, e rằng chỉ là thầy lang.

Bệnh của ông ấy rất nhiều bệnh viện lớn đều không chữa khỏi, là một căn bệnh nan y tương đối khó trị, một thanh niên nhìn không đến hai mươi tuổi có thể chữa khỏi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận