Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 196: Trao đổi hợp tác

Nhận được tin, Vương Chấn Hưng không hề ngạc nhiên. Trước khi đến Tống gia, anh đã xem bói và biết trước mình sẽ gặp vận đào hoa.

"Sao cô cứ nhìn tôi mãi thế?" Vương Chấn Hưng đột nhiên lên tiếng sau một hồi nhìn nhau với Tống Tịnh Huyên.

Giật mình nhận ra bản thân thất thố, Tống Tịnh Huyên vội vàng dời mắt: "Chỉ là hơi bất ngờ, không ngờ anh lại trẻ như vậy."

"Vậy xem như chúng ta đã đạt thành thỏa thuận." Vương Chấn Hưng chầm chậm đưa tay ra.

Tống Tịnh Huyên nở nụ cười rạng rỡ, bắt tay Vương Chấn Hưng: "Đương nhiên rồi."

"Thật ra chữa trị cho cô không khó, với tu vi hiện tại của tôi, đại khái chỉ cần bảy ngày. Chỉ là trong quá trình đó, không thể tránh khỏi việc tiếp xúc cơ thể, tôi phải nói rõ điều này với cô trước."

"Tiếp xúc... ở mức độ nào?" Tống Tịnh Huyên hơi lo lắng.

Vương Chấn Hưng đưa mắt nhìn quanh, chỉ vào một lỗ thủng trên tường của sân nhỏ: "Cô xem, tường trong sân cô bị hư, nếu muốn sửa, phải chuẩn bị vật liệu, sau đó dùng dụng cụ trát lên, như vậy mới bịt được lỗ thủng. Đây chỉ là ví von, tình huống của cô đương nhiên khác với việc sửa tường, nhưng đạo lý là tương thông."

"Cái này..." Tống Tịnh Huyên hiểu đại khái, có chút do dự.

"Ngoài ra còn một cách khác. Tôi vừa nghe có người trẻ tuổi gọi cô là mẹ, chắc hẳn cô kết hôn đã lâu, chồng cô đâu?" Vương Chấn Hưng hỏi tiếp.

Sắc mặt Tống Tịnh Huyên lạnh đi: "Chia tay đã lâu, đừng nhắc đến hắn."

"Hai người ly hôn rồi?"

"Căn bản chưa từng tổ chức hôn lễ, không kết hôn thì lấy đâu ra ly hôn." Tống Tịnh Huyên lạnh lùng đáp.

Vương Chấn Hưng nhận ra chút hối hận trong mắt cô, bèn nói: "Vậy thì hơi phiền phức. Cách khác là tôi truyền thụ cho cô một phần công pháp, để cô và chồng cùng tu luyện, dùng chân khí của Âm Dương Trường Xuân Công tự chữa trị. Chỉ là quá trình này chậm hơn, phỏng chừng mất ít nhất nửa năm."

"Hai người có khả năng hòa hợp không?"

"Không." Giọng Tống Tịnh Huyên kiên quyết.

"Nếu vậy, cô chỉ có thể chọn cách đầu tiên. Tôi cho cô ba ngày suy nghĩ, ba ngày sau trả lời tôi cũng được." Vương Chấn Hưng không thúc giục.

"Không cần ba ngày, tôi... tôi trả lời luôn." Tống Tịnh Huyên chôn chân trong biệt viện này hơn hai mươi năm, mong muốn giải quyết vấn đề công pháp Tống gia, nhưng vẫn không có tiến triển. Giờ đây, cuối cùng cũng nhìn thấy cơ hội, cô không muốn tiếp tục chờ đợi.

"Vậy lựa chọn của cô là..." Vương Chấn Hưng hỏi.

Tống Tịnh Huyên cụp mắt, thì thầm: "Anh giúp tôi."

Bên ngoài biệt viện

Tống Vân Kỳ và Tiêu Vũ đang sốt ruột chờ đợi.

"Sao không còn tiếng đánh nhau nữa, mẹ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Tiêu Vũ lo lắng nhìn Tống Vân Kỳ.

"Tu vi của mẹ cháu tuy đình trệ nhiều năm, nhưng vẫn được coi là cao thủ, không dễ dàng xảy ra chuyện." Tống Vân Kỳ vẫn tin tưởng muội muội mình.

"Vậy sao họ còn chưa ra?"

"Có thể giao đấu rơi vào thế giằng co, ai cũng không chiếm được lợi thế, nên đang thương lượng cách giải quyết khác." Tống Vân Kỳ phỏng đoán.

Tiêu Vũ gật đầu, tạm thời tin tưởng, cố gắng kiên nhẫn chờ đợi.

Khoảng mười phút sau...

"Không được, tôi phải vào xem!" Tiêu Vũ thực sự ngồi không yên, đẩy cửa sân bước vào.

Tống Vân Kỳ cũng có chút lo lắng, không ngăn cản Tiêu Vũ, đi theo vào trong.

Vừa bước vào sân, họ không thấy ai cả. Tiêu Vũ đưa mắt nhìn quanh, sau đó nhìn về phía phòng ngủ, đi tới cửa.

Hơi do dự, Tiêu Vũ đẩy cửa ra.

Trong phòng ngủ có hai người, Vương Chấn Hưng và Tống Tịnh Huyên. Quần áo họ vẫn chỉnh tề, chỉ là sắc mặt Tống Tịnh Huyên đỏ bừng, còn có chút hoảng hốt.

"Sao lại là anh?!" Tiêu Vũ lập tức nhận ra Vương Chấn Hưng vì lúc này anh không che giấu dung mạo.

"Cậu là... à, là Tiêu Vũ, suýt thì tôi không nhận ra." Vương Chấn Hưng giả vờ như vừa mới nhận ra sau khi cẩn thận quan sát khuôn mặt bầm dập của Tiêu Vũ.

"Hai người quen nhau?" Tống Vân Kỳ ngạc nhiên hỏi Tiêu Vũ.

"Gặp qua một lần, không quen." Tiêu Vũ đáp, sau đó nhìn sắc mặt Tống Tịnh Huyên, nghi ngờ hỏi: "Mẹ, không phải người đang tỷ thí với hắn sao? Sao lại ở trong phòng ngủ?"

"Ba con không dạy con là phải gõ cửa trước khi vào phòng người khác sao?" Tống Tịnh Huyên không trả lời, ngược lại trách mắng.

Biệt viện này đã lâu không được sửa chữa. Khóa cửa phòng ngủ đã hỏng từ lâu, tuy đóng lại nhưng vẫn có thể dễ dàng đẩy ra.

May mắn là việc trị liệu vừa mới kết thúc.

Tuy nhiên, hành vi vừa rồi của Tiêu Vũ thực sự rất lỗ mãng.

"Mẹ, con lo lắng cho người mới vội vào xem, sao người lại trách con?" Tiêu Vũ không cho là mình đã làm sai.

"Lần này bỏ qua, sau này không có sự cho phép của mẹ, con không được tự tiện vào sân của mẹ."

"Hai người vừa làm gì trong phòng ngủ?" Tiêu Vũ nhìn Vương Chấn Hưng và Tống Tịnh Huyên, nghi ngờ hỏi.

Tống Tịnh Huyên im lặng, không biết phải trả lời thế nào.

"Tôi và mẹ cậu tỷ thí một phen, kính nể lẫn nhau, nên quyết định không đánh nữa, vào phòng thương lượng cách giải quyết mâu thuẫn." Vương Chấn Hưng thản nhiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận