Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 288: Ca khúc chủ đề

Vương Chấn Hưng tò mò nhìn Diệp Quân Lâm, tự nhiên là có thể cảm nhận được, tên này rất để ý mình ở nơi nào.

"Tiểu Diệp cháu bớt nói mấy câu đi, hôm nay đều trách cháu, bằng không cảnh thứ nhất đã quay xong rồi." Từ Vân Vận nhíu mày trách móc.

"Lần đầu quay phim, cháu không có kinh nghiệm gì, ngày mai nhất định sẽ tốt." Diệp Quân Lâm cười làm lành.

"Ở lại đây đúng là thuận tiện hơn, chỉ là có chỗ cho tôi ở không?" Vương Chấn Hưng ngược lại muốn xem xem, Diệp Quân Lâm này muốn làm cái gì.

"Người của đoàn phim đa phần đều ở lại trong khách sạn, nếu như anh muốn ở lại đây, thì tôi lập tức sắp xếp cho anh." Từ Vân Vận nói.

"Không có vấn đề." Vương Chấn Hưng đồng ý.

Đoàn phim kết thúc công việc, đi đến khách sạn. Một vài người quen biết, tụ tập ăn cơm chung.

Vương Chấn Hưng, Từ Vân Vận, Cố Phi Dao cùng với Diệp Quân Lâm, bốn người ở trong phòng riêng, chuẩn bị gọi món.

"Chị Vân Vận, đây là bài hát em làm, em dùng piano đàn một lần, chị nghe thử xem coi có hài lòng không." Sau khi mọi người ăn xong, Cố Phi Dao đem điện thoại di động đưa cho Từ Vân Vận.

Từ Vân Vận nhận lấy điện thoại di động, ấn mở bài hát đánh dấu đang phát.

"Phi Dao em không hổ là tài nữ âm nhạc, giai điệu này hào hùng vạn trượng, khí phủ trời mây, hoàn toàn phù hợp yêu cầu của chị, dùng làm bài hát chủ đề Tiếu Ngạo rất là phù hợp." Từ Vân Vận nghe xong vừa mừng, cười tán dương.

Vương Chấn Hưng ở bên cạnh cũng nghe được, hai mắt sáng lên, ngấm ngầm khen ngợi. Giai điệu mà Cố Phi Dao sáng tác, không thua gì bài hát chủ đề của Tiếu Ngạo phiên bản điện ảnh ở thế giới kia, chỉ riêng nghe giai điệu thôi cũng đã có cảm giác rung động đến tâm can.

"May quá chị thích, vậy chuyện viết lời thì giao cho chị rồi." Cố Phi Dao cười vui vẻ.

Từ Vân Vận rất có tài văn, có mấy bài hát của Cố Phi Dao đều là do Từ Vân Vận viết lời. Trước đây cũng vì lý do đó nên hai người mới quen biết, đồng thời kết thân tình bạn sâu sắc.

"Chị lo là ngôn từ của chị không được tốt, không xứng với giai điệu này." Từ Vân Vận có một tia lo sầu, nhưng là khiêm tốn nhiều hơn.

"Dì, không ngại thì để cho cháu thử đi." Diệp Quân Lâm tự tiến cử nói.

"Cháu?" Từ Vân Vận rất là nghi ngờ.

"Dì, cháu về liền viết, ngày mai cầm cho dì xem." Diệp Quân Lâm tự tin nói.

"Hay là tôi cũng thử một chút, không cần đợi đến mai, cho tôi năm phút là được." Vương Chấn Hưng cũng góp náo nhiệt, không muốn Diệp Quân Lâm chơi trội.

Nghe được lời này, ba người đồng loạt nhìn anh. Diệp Quân Lâm thì là hơi khinh thường, cảm thấy Vương Chấn Hưng đang lấy lòng mọi người. Cố Phi Dao và Từ Vân Vận thì là cho rằng, Vương Chấn Hưng là đang nói giỡn chơi.

Thời gian năm phút, quả thực là quá ít. Muốn viết ra câu từ hay trong thời gian ngắn như vậy, độ khó quá cao.

Từ Vân Vận là chuyên gia trong chuyện này, mặc dù dưới tình huống có linh cảm, viết xong một bài cũng cần nửa giờ. Bởi vì sau khi viết ra, có vài chỗ có thể không đạt yêu cầu, cần phải sửa chữa.

"Anh là ông chủ lớn, để cho anh viết, tôi sợ không trả nổi thù lao." Từ Vân Vận trêu ghẹo nói, là đang mở đường lui cho Vương Chấn Hưng, định xóa đi câu nói vừa rồi của anh.

Cố Phi Dao không nói gì, nhưng cách nghĩ không khác Từ Vân Vận là bao.

"Dì nói vậy là không đúng, hai người không phải là bạn tốt sao, viết hộ vài câu chữ mà lại lấy tiền của dì là thế nào?" Diệp Quân Lâm bám riết lấy câu chuyện, không buông tha.

Từ Vân Vận khẽ liếc xéo Diệp Quân Lâm, người sau giả vờ như không thấy, chỉ nhìn về phía Vương Chấn Hưng, chờ đợi câu trả lời của anh.

"Nói cũng phải, tôi viết vì tình bạn, không lấy tiền, chỉ sợ viết không hay, mọi người chớ cười chê." Vương Chấn Hưng vừa nói vừa bưng chén trà trên bàn lên và nhấp một ngụm.

"Sẽ không cười anh đâu, anh cứ việc viết đi." Diệp Quân Lâm nói.

Từ Vân Vận thấy không ngăn cản được nữa, đành phải bỏ cuộc, bèn hỏi Vương Chấn Hưng là muốn viết trên điện thoại hay cần giấy bút.

Vương Chấn Hưng tỏ vẻ dùng giấy bút sẽ có cảm hứng hơn, mà tốt nhất là nên dùng giấy Tuyên Thành và bút lông.

Ở bên cạnh, Diệp Quân Lâm nghe thế trong lòng thầm nhủ Vương Chấn Hưng thật lắm yêu cầu, định lên tiếng châm chọc một câu. Nhưng bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Từ Vân Vận, anh ta đành ngậm miệng không nói nữa.

Từ Vân Vận đứng dậy, sau một lúc cô tìm được giấy bút và nghiên mực, nhẹ nhàng trải giấy Tuyên Thành lên bàn, sau đó tự tay mài mực cho Vương Chấn Hưng.

Vương Chấn Hưng cầm bút lông chấm mực, hơi dừng lại một chút, rồi như rồng bay phượng múa, viết lên trên giấy. Chỉ trong chốc lát, anh đã đặt bút xuống.

Cố Phi Dao và Từ Vân Vận nhìn chăm chú vào tờ giấy Tuyên Thành, trong mắt ánh lên vẻ kinh diễm. Trên nền giấy trắng là nét chữ Hành Thư bay bổng, phóng khoáng mà đầy khí phách, khiến người ta không khỏi trầm trồ thán phục. Ngay cả những bậc thầy thư pháp thời xưa e rằng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận