Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 58: Đã cho quá nhiều (2)

Tiếp sau đó, chị ta lấy một tờ chi phiếu mới ra, dùng bút xoạt xoạt viết lên, sau đó đưa cho Vương Chấn Hưng.

Vương Chấn Hưng nhận chi phiếu, nghiêm túc đếm những con số không trên đó, xác nhận là một trăm hai mươi triệu, cười nhận lấy.

[ Ký chủ vì tiền mà bán đứng bản thân, nhận được 40 điểm hào quang phản diện! ]

Nhận được tin nhắn, Vương Chấn Hưng không khỏi mỉm cười.

"Tiền lương tháng đầu tiên tôi đã đưa cho cậu rồi, tôi muốn dùng thời gian một tiếng của cậu." Hàn Mi là người làm chuyện lớn, sấm rền gió cuốn, lá gan phải lớn hơn Hứa Du Nhu rất nhiều.

"Bây giờ?" Vương Chấn Hưng nhìn ra bên ngoài xuyên qua cửa sổ sát đất, mặt trời còn chưa lặn nữa.

"Có vấn đề gì sao? Vậy trả tiền lại đây." Hàn Mi vươn tay.

Vương Chấn Hưng nhét chi phiếu vào túi.

Đùa cái gì vậy chứ, tiền đến tay rồi sao mà trả lại được.

Quầy lễ tân tập đoàn Phong Hoa.

Sắp đến giờ tan tầm.

Hàn Kiệt đột nhiên đến công ty, hỏi nhân viên lễ tân, xác định được mẹ Hàn Mi đang ở công ty, sau đó đi thang máy lên tầng cao nhất.

Bởi vì là thời gian tan làm, tần suất sử dụng thang máy tương đối cao.

Hàn Kiệt mất mười mấy phút mới đến được tầng cao nhất, tiến về phía phòng làm việc của chủ tịch.

"Hàn thiếu gia, Hàn tổng đang gặp khách quý." Trợ lý của Hàn Mi đợi bên ngoài phòng làm việc, thấy hành động của Hàn Kiệt, vì vậy tiến lên ngăn cản.

"Tôi đến tìm mẹ tôi nói chút việc, nói xong là đi liền." Lúc nãy Hàn Kiệt chờ thang máy quá lâu, có chút sốt ruột.

"Hay là Hàn thiếu gia chờ thêm một lát đi, đợi Hàn tổng gặp khách quý xong rồi lại nói." Nữ trợ lý tiếp tục ngăn cản.

Cô ta có thể làm trợ lý của người phụ nữ giàu nhất, đương nhiên không đơn giản.

Mặc dù không biết Hàn Mi và Vương Chấn Hưng bàn việc lớn gì, nhưng từ lúc Hàn Mi kêu cô ta lấy trà Vũ Di Đại Hồng Bào ra tiếp đãi Vương Chấn Hưng, hoàn toàn có thể đoán ra được, Vương Chấn Hưng là một vị khách quý rất quan trọng.

Hai người ở trong đó nói chuyện lâu như vậy cũng không thấy đi ra, rõ ràng là chuyện quan trọng vẫn chưa bàn xong.

Nếu như Hàn Kiệt tùy tiện đi vào, nói không chừng sẽ làm phiền khách quý, khiến cho Hàn Mi tức giận.

"Khách quý quan trọng cỡ nào, còn quan trọng hơn đứa con trai là tôi đây sao?"

Hàn Kiệt không có kiên nhẫn để chờ đợi, trực tiếp đi qua người nữ trợ lý, vươn tay đẩy cửa phòng làm việc.

Hàn Kiệt gạt tay nắm cửa, dùng sức đẩy cửa ra.

Nhưng lại phát hiện làm thế nào cũng không đẩy ra được.

Dường như cửa đã bị khóa trái từ bên trong.

Gặp khách sao lại khóa trái cửa?

"Mẹ, là con, mở cửa, con có chuyện muốn nói với mẹ!" Hàn Kiệt ở ngoài cửa lớn tiếng gọi, còn ra sức đập cửa tạo ra tiếng động rất lớn.

Trong phòng làm việc yên lặng vài giây.

Đùng!

Dường như có thứ gì đập mạnh lên cửa, phát ra tiếng động cực lớn.

Hàn Kiệt bị dọa sợ, sự không kiên nhẫn trong lòng biến thành sợ hãi.

Mặc dù mẹ cậu Hàn Mi rất nghiêm khắc, nhưng trong ấn tượng của cậu ta, mẹ cậu chưa từng mất bình tĩnh đến mức đập đồ lung tung như vậy.

Hàn Kiệt có chút hối hận vì đã không nghe lời nữ trợ lý, nhưng chuyện đã đến nước này, cậu ta cũng không thể cứ vậy mà bỏ đi, chỉ có thể thể kiên nhẫn chờ ở bên ngoài đến cùng.

Một lúc sau, cửa phòng làm việc mở ra.

Hàn Kiệt lưỡng lự hồi lâu, sau đó mới run sợ đi vào.

Dưới chân cửa có mảnh sứ vỡ.

Là mảnh vỡ của tách trà.

Hàn Kiệt né trái né phải tránh dẫm trúng mảnh vỡ, chậm rì rì đi tới ngoan ngoãn đứng trước mặt Hàn Mi.

Chỉ thấy trên mặt Hàn Mi đầy vẻ lạnh lùng, nhưng trong vẻ lạnh lùng này lại có chút hồng hào kỳ lạ.

Hàn Kiệt đoán đây chắc là do giận dữ.

Đối diện Hàn Mi là một người đàn ông vô cùng quyến rũ.

Hàn Kiệt đã từng gặp anh, biết anh là Vương Chấn Hưng.

Đối với người cùng một giuộc với Tần Dật, đương nhiên Hàn Kiệt chẳng có thiện cảm gì, lập tức trừng to mắt nhìn Vương Chấn Hưng.

Vương Chấn Hưng cảm nhận được, lạnh nhạt nhìn Hàn Kiệt.

Không hiểu sao Hàn Kiệt lại cảm thấy chột dạ, bị khí chất của Vương Chấn Hưng dọa sợ.

Mẹ và Vương Chấn Hưng đang bàn chuyện quan trọng gì mà tức giận khi bị mình làm phiền đến vậy?

Thu ánh mắt nhìn Vương Chấn Hưng lại, Hàn Kiệt lẩm bẩm trong lòng.

"Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đến phòng làm việc của mẹ là phải gõ cửa, con thật đúng là không nghe lọt tai chữ nào." Hàn Mi nghiến răng nghiến lợi nhìn Hàn Kiệt.

"Con... Con có gõ cửa rồi mà." Hàn Kiệt rụt cổ nói.

"Gõ cửa là gõ như vậy à?" Hàn Mi hỏi.

Vừa rồi Hàn Kiệt la làng la xóm, còn dùng tay ra sức đập cửa, dọa chị ta không nhẹ.

Đương nhiên, sợ chỉ là một phần.

Hàn Mi tức là tức ở chỗ Hàn Kiệt đến thật không đúng lúc.

Bởi vì lần trước Vương Chấn Hưng bỏ chạy giữa đường, Hàn Mi đã phải nghẹn một bụng lửa.

Qua vài ngày, khó khăn lắm cơ hội mới đến lần nữa.

Kết quả Hàn Kiệt lại ầm ĩ chạy đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận