Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 298: Nhân vật chính Thẩm Phong

"Đừng nói nhảm. Anh vừa mới chạy đến hai trăm km/h, hơn nữa người còn nồng nặc mùi rượu, tôi nghi ngờ anh lái xe khi say xỉn, nhanh tắt máy." Thẩm Duyệt nghiêm nghị.

"Được rồi." Thẩm Phong ra vẻ phối hợp, tắt máy xe.

Thẩm Duyệt lấy điện thoại, đi sang một bên gọi điện, chuẩn bị thông báo cho đồng nghiệp ở đội giao thông.

Bỗng nhiên, phía sau vang lên tiếng động cơ gầm rú.

Thẩm Phong đã khởi động xe, đạp mạnh chân ga, lao vút đi.

Phía trước đã thông thoáng, anh ta đâu dại gì mà ở lại.

Kỹ thuật lái xe của anh tuy thuộc hàng đỉnh cao, nhưng vừa mới về nước, chưa kịp làm lại bằng lái. Nếu bị bắt, chắc chắn sẽ gặp rắc rối.

Thẩm Duyệt thấy anh ta bỏ chạy, vội vàng lên xe jeep của mình, đuổi theo hết tốc lực.

Nhưng chiếc Porsche kia quá nhanh, chẳng mấy chốc đã mất hút.

"Anh điên rồi hả? Cô ta là cảnh sát hình sự đấy, anh mà bị cô ta tóm được thì rắc rối to." Cô gái ngồi ghế lái phụ trách móc.

"Không sao, cô ta tìm không ra anh đâu." Thẩm Phong nói.

"Xe của em, cô ta không tìm ra anh, nhưng có thể tìm ra em!" Cô gái bực bội.

"Yên tâm đi, em cứ việc khai báo." Thẩm Phong lái xe đến một khách sạn rồi dừng lại. Đó chính là Tâm Duyệt, khách sạn thuộc sở hữu của chồng cô gái.

"Hay là chúng ta ở đây?" Thẩm Phong hỏi.

Cô gái im lặng không đáp.

"Anh vẫn giữ lời hứa, nếu em đổi ý, bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi, anh tuyệt đối không ép buộc." Thẩm Phong lịch sự nói.

"Anh đừng hối hận là được." Cô gái quyết định "tặng" cho chồng mình một cái sừng.

Đã ra ngoài ăn chơi trác táng, vậy mà về nhà lại không động vào vợ?

Cô gái nào mà chẳng tức giận?!... ...

"Chết tiệt, đừng để cho tao bắt được mày, nếu không tao chắc chắn sẽ lột da mày."

Giữa đường phố đông đúc, Thẩm Duyệt giận dữ dậm ga, chiếc xe việt dã đứng trơ trọi giữa dòng xe cộ. Khói trắng bốc lên từ nắp capo, minh chứng cho nỗ lực điên cuồng của cô trong việc đuổi theo xe Thẩm Phong. Vẻ đẹp của cô thu hút ánh mắt của không ít tài xế nam khiến họ nhiệt tình muốn giúp đỡ, nhưng tâm trạng khó chịu khiến Thẩm Duyệt gạt phắt đi, không ai có thể xoa dịu cơn tức giận của cô lúc này.

Cho đến khi một chiếc Rolls-Royce lướt qua.

"Cảnh sát Thẩm, xe của cô sao thế ?" Vương Chấn Hưng bước xuống xe, lông mày nhíu lại đầy vẻ nghi hoặc.

Nhìn thấy Vương Chấn Hưng, lửa giận trong lòng Thẩm Duyệt dịu đi phần nào. Vương Chấn Hưng là một công dân gương mẫu, từng nhiều lần tố cáo và hỗ trợ chính quyền xử lý bọn tội phạm. Ấn tượng của Thẩm Duyệt về anh rất tốt.

"Tôi phát hiện một tên lái xe nguy hiểm trên đường, liền chặn hắn lại để kiểm tra. Tên đó bề ngoài có vẻ phối hợp, nhưng lợi dụng lúc tôi liên lạc với đồng nghiệp, hắn liền lái xe bỏ chạy. Tôi đuổi theo nhưng không kịp, xe tôi còn bị hỏng nữa." Thẩm Duyệt kiên nhẫn giải thích toàn bộ sự việc.

"Để tôi xem giúp cho." Vương Chấn Hưng nói.

"Vương tiên sinh, anh còn biết sửa xe nữa sao?" Thẩm Duyệt hơi ngạc nhiên.

"Tôi từng làm thợ sửa xe một thời gian." Vương Chấn Hưng cởi áo khoác đưa cho Thẩm Duyệt, xắn tay áo sơ mi lên, mở nắp capo kiểm tra.

Sau một hồi loay hoay, chiếc xe việt dã đã nổ máy.

"Chắc là do cô dẫm chân ga quá lâu, khiến nhiệt độ động cơ tăng cao gây ra sự cố. Hạ nhiệt độ xuống là được rồi." Vương Chấn Hưng giải thích cho Thẩm Duyệt.

"Thật là phiền anh quá." Được một đại gia của doanh nghiệp trị giá hàng chục tỷ giúp đỡ sửa xe, Thẩm Duyệt cảm thấy ngại ngùng, lấy một chai nước rửa tay cho Vương Chấn Hưng.

"Chuyện nhỏ thôi." Vương Chấn Hưng xua tay.

Dưới ánh đèn đường, gương mặt tuấn tú trưởng thành của người đàn ông hiện lên nụ cười rạng rỡ, đôi mắt long lanh như những vì sao trên bầu trời đêm, sáng ngời và quyến rũ.

[Điểm hảo cảm của nữ chính Thẩm Duyệt với ký chủ +10, tổng điểm hảo cảm hiện tại là 40 (thân cận)]

[Ký chủ ảnh hưởng đến cốt truyện, nhận được 300 điểm phản công, giá trị may mắn của nhân vật chính Thẩm Phong -30, giá trị may mắn của ký chủ +30!]

Nhận được thông báo, Vương Chấn Hưng hơi sững người.

"Úi, áo sơ mi của anh bị bẩn rồi, không biết có giặt sạch được không." Thẩm Duyệt phát hiện vết dầu mỡ đen kịt trên áo Vương Chấn Hưng.

Vương Chấn Hưng liếc nhìn, thản nhiên nói: "Không sao, ở đây gần phố thương mại, tôi mua một cái mới là được rồi."

"Áo sơ mi của anh bao nhiêu tiền, tôi đền cho." Thẩm Duyệt nói.

"Không cần đâu."

"Không được, nhất định phải đền, nói đi, bao nhiêu?" Thẩm Duyệt kiên quyết.

"Gần năm mười ngàn."

Thẩm Duyệt trợn mắt ngạc nhiên, sau đó hơi ngượng ngùng nói: "Vậy hay là tôi giúp anh giặt nhé? Nếu không giặt sạch được, tôi sẽ đền tiền cho anh."

Gia thế của cô không phải vừa, nhưng cô luôn tự lực cánh sinh, lương bổng cũng không cao.

Gần năm mươi ngàn là một số tiền không nhỏ đối với cô.

"Tôi rảnh sẽ mang ra tiệm giặt ủi, tiền không cần cô đền đâu." Vương Chấn Hưng không nghĩ Thẩm Duyệt sẽ làm những việc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận