Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 103: Ảnh đế lên sàn (2)

Chẳng mấy chốc, trên mí mắt truyền đến cảm giác ấm nóng như mưa.

Thậm chí Dương Nguyệt Thiền còn có thế cảm nhận được tình ý chứa đựng trong đó.

Chỉ là cô biết rằng cái tình ý đó không hề thuộc về cô.

Nhưng cho dù là như thế, nhịp tim của Dương Nguyệt Thiền vẫn không thể khống chế mà dần dần tăng nhanh.

Bởi vì Dương Nguyệt Thiền phát hiện, cảm giác ấm nóng ban đầu ở trên mí mắt dần dần di chuyển đến trên mặt rồi lại đến môi.

Dựa vào trực giác của phụ nữ, Dương Nguyệt Thiền biết rằng dường như anh mất kiểm soát rồi.

Nhưng Dương Nguyệt Thiền không hề ngăn cản, thậm chí trong lòng còn có sự mong đợi không giải thích được.

[Độ hảo cảm của nữ phụ Dương Nguyệt Thiền đối với ký chủ +5, tổng độ hảo cảm trước mắt là 70 (Tình thâm không đổi)]

Cảm xúc Dương Nguyệt Thiền dâng trào, vô tình đưa tay ra muốn ôm lấy anh nhưng đột nhiên phát hiện cô đã ôm lấy không khí.

Cô mở mắt ra thì phát hiện Vương Chấn Hưng đã lùi lại mấy bước, trên mặt có vẻ ảo não, hối hận.

"Xin lỗi, suýt chút nữa tôi xem cô là cô ấy rồi." Vương Chấn Hưng áy náy nói.

"Không, không sao." Dương Nguyệt Thiền nhìn thấy sự đau khổ mãnh liệt trong đáy mắt anh, không trách anh mà càng thêm đau lòng, đau như nỗi đau xé lòng vậy.

"Nếu như anh đồng ý, tôi... cũng có thể là cô ấy." Dương Nguyệt Thiền mở nhẹ đôi môi hồng, bĩnh tĩnh nói ra, không phải là kiểu bốc đồng mà là một sự lựa chọn chắc chắn.

Tuy mới quen chưa đầy một ngày nhưng Dương Nguyệt Thiền lại cảm giác như đã quen biết anh từ rất lâu rất lâu rồi.

Có lẽ trong thế giới khó hiểu này có vài chuyện chính là đã được định trước.

Định trước anh không quên được mối tình đầu, sau đó mười năm trôi qua, gặp được người trông giống mối tình đầu của anh chính là mình.

Thật trùng hợp bản thân cũng cảm mến anh, cảm mến rất lâu...

Vương Chấn Hưng nhìn chằm chằm Dương Nguyệt Thiền, im lặng không nói, trong ánh mắt đầy sao như hiện lên nỗi đau buồn vô tận.

Dương Nguyệt Thiền vô cùng đau lòng, đôi mắt hơi đỏ, có chút nước mắt lấp lánh, nhẹ nhàng nói:

"Cô ấy đã đi mười năm rồi, anh cứ luôn trói buộc bản thân chỉ khiến cho bản thân vĩnh viễn chìm đắm trong bùn lầy đau khổ thôi. Đừng sống trong đau khổ nữa, nếu cô ấy trên trời có linh, biết được anh như vậy chắc chắn sẽ không yên lòng đâu."

"Tha cho bản thân đi, được không?"

Sau khi nhẹ nhàng thuyết phục Vương Chấn Hưng, Dương Nguyệt Thiền nhìn chằm chằm anh, chờ đợi câu trả lời.

Vương Chấn Hưng ước lượng mình diễn cũng tương đối rồi, im lặng một lúc, đột nhiên thở dài một tiếng: "Cô nói đúng, có lẽ tôi nên buông xuống rồi..."

Nhìn thấy anh đồng ý bước ra khỏi bóng tối buồn đau, suýt chút nữa Dương Nguyệt Thiền vui đến phát khóc.

"Tôi thật sự có thể xem cô là cô ấy ư?" Vương Chấn Hưng nhẹ giọng hỏi.

"Ừm!" Dương Nguyệt Thiền gật đầu không chút do dự.

"Nhưng như thế không công bằng với cô."

"Tôi không quan tâm!" Dương Nguyệt Thiền cố hết sức để giọng điệu của mình thêm kiên định.

Nói rằng một chút cũng không quan tâm là không thể nào, ai cũng không mong muốn là vật thay thế của người khác.

Nhưng so với những điều này, cô càng hy vọng Vương Chấn Hưng thoát khỏi sương mù, cũng không quan tâm sự hi sinh nhỏ bé này.

"Có lẽ, em là thiên sứ mà cô ấy đã sắp xếp đến để cứu vớt tôi." Vương Chấn Hưng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Dương Nguyệt Thiền, cảm thán nói.

"Anh cũng chính là thiên sứ mà ông trời phái đến để cứu vớt em." Dương Nguyệt Thiền vẻ mặt dịu dàng.

Tình yêu đến nơi đáy lòng, hai người đều không kìm lòng nổi. ...

Dương Nguyệt Minh dần dần khôi phục ý thức, thuốc mê hết tác dụng, vùng xung quanh hai mắt truyền đến sự đau đớn khiến trán cậu ta toát ra mồ hôi lạnh.

Mấp máy cái miệng vừa khô vừa đắng, cậu ta muốn mở miệng nói chuyện nhưng bên tai đột nhiên có tiếng nước chảy ở nhà vệ sinh truyền đến.

Mà trong tiếng nước chảy còn xen lẫn âm thanh kỳ quái.

Ai đang xem phim hành động sao?

Dương Nguyệt Minh kinh ngạc nghĩ.

Thành tích của cậu rất kém, thường xuyên đến quán net qua đêm, nửa đêm trước chơi game, nửa đêm sau đợi mọi người ngủ thì đi xem phim.

Đối với âm thanh kỳ quái kiểu này tất nhiên cảm thấy quen thuộc.

Nhưng nghe kỹ lại, âm thanh này có hơi quen quen.

Là một vị giáo viên nước ngoài sao?

Không đúng.

Hình như là giọng của chị Dương Nguyệt Thiền.

"Chị, chị?!" Dương Nguyệt Minh vội vàng hét lên.

Một hồi âm thanh róc rách vang lên, tiếng nước chảy dừng lại, sau đó là tiếng bước chân.

Tiếng bước chân lộn xộn, hình như không chỉ có một người.

"Tiểu Minh, cuối cùng em cũng tỉnh rồi."

Rất nhanh Dương Nguyệt Minh liền nghe thấy giọng nói quen thuộc của chị gái.

"Chị, mắt của em bị sao vậy, có phải mù rồi không, sau này không nhìn thấy cái gì nữa sao?"

Đôi mắt truyền đến cơn đau dữ dội khiến Dương Nguyệt Minh tạm thời không để ý đến âm thanh kỳ quái ban nãy, vội vã hỏi tình hình mắt của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận