Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 187: Tẩu hỏa nhập ma (2)

Đến mép sân thượng, Tiêu Vũ vận khí chuẩn bị thi triển khinh công, bỗng nhiên một bóng người lao ra.

"Tên trộm kia, cuối cùng cũng đợi được mày, mau thúc thủ chịu trói, nếu không đừng trách tao không khách khí." Tần Dật xuất hiện đầy oai phong, cảnh cáo Tiêu Vũ.

"Trộm gì chứ, cậu nhận nhầm người rồi."

Tiêu Vũ thấy khinh công cậu ta không tệ, sợ bị dây dưa làm lỡ việc nên muốn giải thích rõ ràng.

"Ăn mặc lén lút, mặt mũi khả ố, còn lấm la lấm lét, chính là mày không sai." Tần Dật đánh giá Tiêu Vũ một lượt, khẳng định chắc nịch.

"Tôi không phải trộm!" Tiêu Vũ bực bội vì bị cản trở.

"Trộm đương nhiên không nhận mình là trộm." Tần Dật cười khẩy.

"Mẹ nó chứ? Tôi thật sự không phải trộm!" Tiêu Vũ không nhịn được chửi thề.

Nghe vậy, sắc mặt Tần Dật tối sầm.

"Tao ghét nhất người ta mắng mẹ tao, tên trộm đáng chết, nằm xuống cho tao!"

Dưới ánh trăng, hai người trẻ tuổi lao vào nhau.

Vương Chấn Hưng đang trên đường đến biệt thự của Tần Y Nhược thì đột nhiên cảm nhận được dao động chân khí. Anh hướng mắt nhìn về phía nguồn dao động.

Mặc dù trời đã tối, nhưng với khả năng thấu thị được kích hoạt, Vương Chấn Hưng có thể nhìn rõ mọi thứ trong đêm tối và từ khoảng cách xa. Anh nhanh chóng phát hiện ra hai người đang kịch chiến trên sân thượng của một tòa ký túc xá.

Nhìn kỹ lại, Vương Chấn Hưng thoáng ngẩn người, sau đó bật cười. Ban đầu, anh chỉ định để Tần Dật đi bắt tên trộm áo để câu giờ, nào ngờ lại khiến cậu ta chạm trán Tiêu Vũ. Hơn nữa, xem tình hình chiến đấu, hai người rõ ràng đang xảy ra xung đột.

Quan sát thêm vài lần, Vương Chấn Hưng thu hồi ánh mắt, nhanh chóng tiến vào biệt thự của Tần Y Nhược. Lúc này Tiêu Vũ bị Tần Dật ngăn cản, càng thuận lợi cho kế hoạch của anh.

Bước vào biệt thự, Vương Chấn Hưng thấy Tần Y Nhược mặt đỏ bừng như tôm luộc. Anh đã bắt mạch cho cô ban ngày và biết rõ tình trạng của cô, nhưng lúc đó anh không nói rõ.

Thấy Vương Chấn Hưng, Tần Y Nhược như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng cầu cứu.

Vương Chấn Hưng giả vờ bắt mạch cho cô một lần nữa, sau đó hốt hoảng nói: "Không ổn rồi, cháu bị tẩu hỏa nhập ma khi luyện công, phải chữa trị ngay lập tức, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng."

"Tên Tiêu Vũ chết tiệt, cháu không nên nghe lời hắn, không luyện võ công của hắn, vậy bây giờ phải làm sao? Làm thế nào mới chữa được?" Tần Y Nhược lo lắng hỏi.

"Chú hỏi cháu vài câu, cháu phải trả lời nhanh chóng."

"Chú hỏi đi, hỏi gì thì chú hỏi nhanh lên."

"Cháu có bạn trai không?"

"Không."

"Vậy cháu có người yêu mến không?"

"Có... không, không có."

"Vậy thì không còn cách nào rồi. Cháu có di ngôn gì không? Nhanh nói cho chú khi còn tỉnh táo, chú sẽ chuyển lời cho ba cháu, nếu không muộn chút nữa cháu sẽ không nói được đâu." Vương Chấn Hưng nghiêm túc nói.

Tần Y Nhược ngây người vài giây, sau đó hỏi: "Cháu có người yêu mến hay không thì liên quan gì đến việc chữa trị cho cháu ?"

"Võ công mà Tiêu Vũ dạy cho cháu rất kỳ lạ. Tình trạng hiện tại của cháu chỉ có một cách chữa trị." Vương Chấn Hưng bất đắc dĩ nói.

"Cách gì? Chú nói mau!" Tần Y Nhược thúc giục.

Vương Chấn Hưng ra hiệu cho cô lại gần. Tần Y Nhược hiểu ý, đưa tai lại gần.

Vương Chấn Hưng thì thầm vài câu, Tần Y Nhược nghe xong bừng tỉnh, tức giận quát: "Tên khốn Tiêu Vũ! Khó trách hắn nhiệt tình dạy cháu võ công, còn dặn đi dặn lại nếu có vấn đề gì thì liên lạc ngay, hắn sẽ lập tức đến. Hóa ra hắn có ý đồ này!"

Tần Y Nhược nghiến răng ken két, hận không thể đập nát đầu Tiêu Vũ.

"Chú cũng có lỗi, đáng lẽ ra ban ngày chú phải ngăn cháu luyện công." Vương Chấn Hưng thở dài.

"Đều tại Tiêu Vũ, không liên quan đến chú." Tần Y Nhược vẫn phân rõ phải trái, không trách cứ Vương Chấn Hưng. Huống hồ đêm hôm khuya khoắt, anh vừa nhận điện thoại đã lập tức chạy đến, cũng rất vất vả.

"Thật sự không còn cách nào khác để cứu cháu sao?" Tần Y Nhược hỏi với tia hy vọng cuối cùng.

"Thuốc có tính hàn, âm khí nặng có thể trung hòa tình trạng của cháu, nhưng loại thuốc này cực kỳ hiếm, ngay cả Linh Dược Các cũng chưa chắc có. Cách chú vừa nói là cách duy nhất có thể cứu cháu lúc này." Vương Chấn Hưng trả lời, sau đó hỏi tiếp: "Lúc nãy cháu ấp úng, rốt cuộc có người yêu mến không? Nếu có thì nói địa chỉ cho chú, chú lập tức dẫn đến đây."

"Có... không có." Tần Y Nhược nói lấp lửng.

"Rốt cuộc có hay không?" Vương Chấn Hưng bất đắc dĩ.

"Không có."

Tần Y Nhược tuy tính cách hoạt bát, nhưng trong chuyện tình cảm lại rụt rè hơn những cô gái dịu dàng khác.

"Vậy thì hết cách rồi. Cháu tự viết di chúc đi, chú đi trước đây, tạm biệt."

Vương Chấn Hưng dặn dò xong, mặc niệm một câu, lập tức quay người rời đi.

"Chờ chút." Tần Y Nhược cảm thấy tình trạng của mình càng lúc càng tệ, đương nhiên không thể để Vương Chấn Hưng đi.

"Còn chuyện gì?" Vương Chấn Hưng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận