Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm

Chương 108: Chương 108: Lão Đường thúc giục kết hôn (2)

"Con gái của bạn tôi, nói có việc gấp kêu tôi qua bàn bạc, tôi và người bạn đó quen biết nhiều năm rồi, con gái cậu ta gặp khó khăn thì tôi không thể mặc kệ được." Vương Chấn Hưng nghiêm túc nói.

"Ừm, anh đi đi, hôm khác chúng ta cùng nhau ăn cơm." Lâm Khả Khanh ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng không làm phiền, chỉ là sau khi nói xong thì hơi dẩu môi.

Vương Chấn Hưng biết ý, không phụ sự kỳ vọng, rướn đầu qua hôn cô một cái.

Mặt Lâm Khả Khanh lập tức xuất hiện một nụ cười tươi như hoa, cô hài lòng mãn nguyện thu dọn đồ đạc, cầm lấy túi xách tan làm.

Vương Chấn Hưng đợi một lát rồi mới chậm chạp rời khỏi công ty, ngồi trên chiếc Rolls-Royce Phantom đi đến nhà họ Đường.

Sau khi đến nhà họ Đường, Đường Thanh Nhã lấy trang sức bằng ngọc ra cho Vương Chấn Hưng xem trước, để anh xem thử có vừa ý hay không.

"Chế tác tỉ mỉ tinh xảo, vừa nhìn liền biết là tác phẩm của một bậc thầy." Sau khi Vương Chấn Hưng kiểm tra xong, nói ra lời nhận xét.

"Chú Vương chú thật có mắt nhìn." Đường Thanh Nhã mỉm cười khen ngợi.

Những món trang sức tặng cho Vương Chấn Hưng này, quả thật là do bàn tay của một bậc thầy điêu khắc làm ra.

Nguyên liệu ban đầu dùng để chế tác những món trang sức này đều là ngọc bích thượng hạng, lại cộng thêm sự chế tác của bậc thầy, nếu mang ra bán, giá cả của mỗi món ít nhất cũng hơn trăm vạn.

Đường Thanh Nhã cũng hào phóng, đồ trang sức ở đây ít nhất cũng mười hai món, đoán chừng tổng giá trị cũng gần hai ngàn vạn.

Đối với thành ý của Đường Thanh Nhã, đương nhiên Vương Chấn Hưng khá hài lòng.

Mười hai món trang sức bằng ngọc, cũng chính là mười hai món đồ bảo vật gia truyền, đã đủ tặng cho mười hai người.

'Ngày mai tặng cho thư ký nhỏ một món. ' Vương Chấn Hưng nghĩ trong lòng.

Công việc của Lâm Khả Khanh tương đối nặng nhọc, thời gian nghỉ trưa cũng không được nhàn rỗi, khá là vất vả, hai đầu gối đã ửng đỏ được một khoảng thời gian vẫn mãi chưa hết.

Nếu nói lý, mười hai món bảo vật gia truyền, đương nhiên nên có phần của cô.

"Đúng rồi Tiểu Nhã, cháu muốn nói gì với chú thế? Bây giờ không có người ngoài, nói đi." Vương Chấn Hưng nói về chuyện chính.

Đường Chính đã đi công tác, trong nhà chỉ có vài người nữ giúp việc.

Có điều chủ nhà đang bàn công việc, nữ giúp việc đương nhiên không thể đứng kế bên nghe.

"Mau ăn cơm đi, ăn xong rồi cháu sẽ nói với chú."

Con ngươi của Đường Thanh Nhã chuyển động vài cái, có chút là lạ, hơi không giống với hình tượng con gái ngoan bình thường.

'Không đúng, nó muốn làm gì?' Vương Chấn Hưng nghi ngờ trong lòng.

Dì giúp việc của nhà họ Đường làm một bàn đồ ăn ngon mang lên, sau đó liền lui xuống.

Đường Thanh Nhã mời Vương Chấn Hưng đến nhà dùng cơm, còn đem một chai rượu vang đỏ ra.

"Chai rượu vang này ba cháu đã cất giữ rất nhiều năm, chú đã muốn uống từ lâu rồi, chỉ là nếu cháu khui như vậy, không sợ ba cháu trở về sẽ tức giận sao?"

Vương Chấn Hưng thấy bao bì chai rượu vang có chút quen mắt, bởi vậy tập trung nhìn, sau đó liền nhận ra.

Đây là Romanee-Conti mà Đường Chính cất giữ như bảo bối, trị giá hơn trăm vạn.

"Không đâu, cháu... Cháu đã xin... Xin ba cháu rồi." Đường Thanh Nhã lại nói lắp.

Không phải cô ấy chưa từng nghĩ đến việc lấy những chai rượu vang khác, nhưng sợ Vương Chấn Hưng không uống.

Mà chai Romanee-Conti này, cô ấy từng nghe ba nói là Vương Chấn Hưng muốn uống lâu lắm rồi.

Lúc Đường Thanh Nhã mười mấy tuổi, thậm chí Đường Chính còn dặn dò kiểu đùa giỡn là: Tiểu Nhã, chú Vương đến nhà chúng ta, nếu hỏi con rượu vang của nhà mình cất ở đâu thì con tuyệt đối không được nói cho chú ấy đâu đấy!

Nghe cô ấy ăn nói lắp bắp, đương nhiên Vương Chấn Hưng nhìn ra cô ấy đang nói dối.

Nhưng mà cũng không phản đối việc khui chai Romanee-Conti này.

Dù gì cũng là Đường Thanh Nhã chủ động mang ra, nếu Lão Đường trở về phát hiện thì cứ có sao nói vậy là được rồi, cũng đâu liên quan gì đến mình.

Đường Thanh Nhã lấy đồ khui rượu ra, muốn mở chai Romanee-Conti, nhưng cô ấy không đủ sức, vặn cả buổi trời mà cái nút chai vẫn không động đậy.

"Để chú để chú." Vương Chấn Hưng nhiệt tình nói, lấy chai rượu vang đỏ từ tay Đường Thanh Nhã qua, sau đó hai ba phát liền bật được nút chai ra.

Đường Thanh Nhã lấy hai ly rượu đế cao, lần lượt rót vào gần nửa ly, cầm một trong hai ly đó đặt đến trước mặt Vương Chấn Hưng.

Vương Chấn Hưng lau tay muốn thưởng thức Romanee-Conti đã thương nhớ bấy lâu ngay.

Nhưng lúc đưa rượu vang đỏ đến bên miệng, thì anh khẽ dừng động tác lại.

Xung quanh mép ly rượu bị đã bị bôi cái gì lên.

Khẽ ngửi thử một chút, Vương Chấn Hưng cơ bản đã đoán ra được.

Đây cũng không phải thuốc độc gì, thành phần chủ yếu giống với thuốc mê, nếu vào trong bụng sẽ làm cho người khác hôn mê.

Nâng mắt nhìn nhìn Đường Thanh Nhã có vẻ mặt hơi bất an ngồi ở đối diện, Vương Chấn Hưng liền kết luận cô ấy chính là "hung thủ".
Bạn cần đăng nhập để bình luận